Chương 51: Đệ ngũ mộng: Trư nữ tính (10)

Sau khi chiến tranh kết thúc mọi người cùng nhau khởi giá hồi kinh, Trữ Vương Nam Cung Kiện mặc dù đã đem được cháu gái của mình về nhưng trên mặt vẫn không chút nào vui vẻ. Tô An Trúc thì thất thần cưỡi ngựa trở về Nam quốc, khi Thường Lạc cưỡi ngựa bên cạnh đôi khi sẽ vu vơ hỏi chuyện, Tô An Trúc còn không nhớ được cô hỏi gì, chỉ ậm ờ cho qua.

Khi phu phụ hai người về tới kinh thành thì hệ thống thông báo rằng Kha Mộc Ngư đã mang thai, là một clone của hệ thống không có chức năng gì đặc biệt, chỉ giống Nhị vương gia đến chín phần, không có tài năng đặc biệt có thể làm thay đổi lịch sử.

"Nàng đang mang hài tử…"

Mộc Ngư đang ăn tổ yến suýt chút nữa là phun ra toàn bộ: "Cái… cái gì mà hài tử chứ? Ngươi định vu cho vi sư mèo mả gà đồng rồi bỏ vi sư đúng không? Vi sư còn không chém bay đầu ngươi!"

"Nàng mang hài tử thật, đây là hệ thống thông báo cho ta. Là con của chúng mình!"

"Nhưng ta với ngươi đều là nữ tử!"

"Phu quân của nàng tài giỏi như vậy!" Thường Lạc cười, niềm vui còn hơn kết thúc chiến trận được hồi gia.

Tin tức Lạc quận vương có hài tử nhanh chóng lan ra, người người chúc mừng Lạc quận vương vừa được thăng chức vừa được hài tử, đập tan tin đồn yếu đuối nhu nhược trước đây. Nhưng mẫu thân của cô đương nhiên là nổi đóa, bà dắt cô vào phòng, khóa chặt cửa lại rồi hỏi xem rốt cuộc hài tử kia từ đâu mà tới. Thường Lạc không giải thích cho bà hiểu được đành phải bảo rằng cô cho Mộc Ngư dùng kì dược ở chiến trường, nàng ấy mang thai đích thật là con của cô, còn bảo bà hãy đợi xem cháu giống cô bao nhiêu.

Hoàng thượng không những thăng quan phẩm cho cô mà còn tăng lương bổng, ban phát thêm ruộng đất. Thường Lạc từ chối nhận quân từ hoàng thúc, cô biết thế nào là "tri túc thường lạc", biết đủ lúc nào cũng vui. Từ xưa đến hiện tại chưa có vương gia nào nắm nhiều binh quyền lại có thể sống tốt, cô không muốn tiểu bảo bảo của mình vừa sinh đã phải vào bên trong cung làm con tin cho hoàng thượng, còn phải cùng thê tử đi đất phong sống, ngày ngày dợt quân. Cô muốn cùng thê tử của cô sáng ăn thịt, trưa ăn rau, tối ăn tổ yến, cuộc sống khoái khoái hoạt hoạt vậy lại hay.

Mộc Ngư ôm chiếc bụng bầu đi tới đi lui khắp nhà, từ ngày ra chiến trường đã không được ăn tổ yến, có thai lại càng không thể ngày nào cũng ăn. Nàng thật nan giải! Gương mặt tuy cố tỏ ra tươi vui để hài tử trong bụng cũng vui vẻ theo nhưng trong lòng âm thầm vụn vỡ…

Ngày sinh hài tử, Mộc Ngư sinh rất dễ dàng, chưa đến một nén nhang nàng đã sinh hạ được một cặp long phụng thai. Quả nhiên hài tử có dung mạo tương tự Thường Lạc và nhị vương gia vô cùng, không cần xét nghiệm huyết thống cũng biết đó là dòng giống hoàng gia. Nhị vương gia vui, vương phi cũng vui, mọi người ngay lập tức đãi tiệc lớn, so với tiểu công chúa có thể thua sút nhưng là thua sút một người nhưng trên cả vạn người.

"Thật giống… thật giống dòng họ Nam Cung chúng ta…" Nhị vương phi ôm đứa nhỏ trên tay lắc lư lắc lư chọc đứa nhỏ cười, Nhị vương gia thì sờ sờ mặt đứa nhỏ yêu thương, rốt cuộc ông cũng có được người thừa tự, ông còn tưởng chỉ đến Thường Lạc là kết thúc.

Mộc Ngư ngủ một giấc say sưa, trong mơ mơ thấy nàng đang bị rớt giữa một kho tổ yến, nàng vươn cánh tay bơi bơi, tổ yến nhất loạt nói: "Tiên nhân, hãy mau hưởng dụng ta…"

Nhị vương gia nghe bên trong giường phát ra tiếng kêu "tổ yến tổ yến" yếu ớt, ông vuốt hàm râu của mình bảo rằng: "Mau đem hết tổ yến trong phủ chuyển qua quận vương phủ đi. Nếu mà lại sinh ra hài tử, tổ yến mỗi tháng cấp mười cân."

Vậy là sau khi Mộc Ngư mở mắt đã thấy một kho tổ yến thượng hạng bày ra trước mắt, nàng thèm nhỏ dãi, Thường Lạc thấy vậy mới bẹo má nàng, trêu nàng ấy tham ăn.

"Vi sư sinh con vất vả, cần phải tẩm bổ a~"

"Nàng giỏi lắm, hai đứa nhỏ đều bụ bẩm khỏe mạnh. Hoàng thượng ban một chữ Kiện cho nam hài, một chữ Uyển cho nữ hài."

Đây là tên của đương kim hoàng thượng và trưởng công chúa Nam Cung Uyển – thân muội muội của ngài. Việc ban thưởng tên như thế này cho thấy Nam Cung Thường Lạc được vinh dự như thế nào, vậy nên phu phụ các nàng không thể đặt tên con theo ý mình. Nam hài tử tên gọi Nam Cung Kiện Nhân, nữ hài tử tên gọi Nam Cung Uyển Nhi, mặc dù vậy hai người vẫn thương hai đứa nhỏ vô cùng.

Biết là hài tử của mình không có chức vụ đặc biệt, Thường Lạc thường ít bắt bọn chúng phải học, chủ yếu là học võ cùng với mẫu thân, học chữ chỉ xếp thứ ba trong những điều Thường Lạc chú trọng. Đôi khi phụ mẫu của cô tới thì một nhà bốn người lại tiếp tục diễn trò, ra vẻ như trong nhà việc học là việc tối trọng yếu.

Mười năm trôi qua rồi lại mười năm trôi qua, nhìn hài tử lần lượt gả đi, trong lòng Thường Lạc vô cùng hoài niệm. Lão bà của cô nhan sắc vẫn như tuổi đôi mươi trong khi cô đã dần dần biến lão. Nàng ấy vẫn thích ăn tổ yến nhưng cường độ đã bị Thường Lạc giảm lại, không được ăn mỗi ngày như ngày xưa nữa vì hại sức khỏe.

"Lão bà, hôm qua ta lại nhức lưng…"

Thường Lạc ngồi bên bờ hồ thong thả câu cá, mặt hồ sau nhà phẳng lặng, liễu rũ xuống tha thướt hệt như một bức tranh thủy mặc. Hầu hết cá trong hồ đều là do Mộc Ngư đi chợ mua về, thả xuống hồ cho Thường Lạc câu lên để nấu ăn, vừa có lạc thú, vừa tao nhã.

"Đã bảo ngươi bớt cầu hoan lại, vi sư cũng không muốn ngươi mang quải trượng sớm như vậy đâu."

Mộc Ngư ngả đầu vào vai Thường Lạc, cùng nhau hít thở bầu không khí trong lành, tận hưởng một ngày cuối tuần không còn con cái làm phiền nữa. Mười năm bên nhau nhanh như chớp mắt, mười năm rồi lại mười năm, hai người cũng đã lão cả rồi.

Ngày về trình diện, Thường Lạc về sau Mộc Ngư một ngày, cô đợi nàng ấy chết trước bản thân mới mệt mỏi chìm trong giấc ngủ ngàn thu. Vừa hay sau khi Mộc Ngư được Người phán xét xong thì gặp lại nhau, đã ở bên cạnh nhau cả một đời người, quen gương mặt già nua của nhau lại một lần nữa thấy được người kia thời non trẻ. Thường Lạc mỉm cười:

"Ta tên Thường Lạc, không biết Kha sư phụ còn nhận đồ đệ không?"

Kha Mộc Ngư chỉ đưa tay cốc lên đầu Thường Lạc một cái, giọng nói cũng mang ý cười nồng đậm: "Còn nhận, nhưng không phải đồ đệ mà là phu quân!"