Chương 13

"Ngốc à, không sao đâu, anh nghỉ ngơi chút đi… Á?! ”

Triệu Hiểu Huyên còn chưa nói hết lời, bèn phát hiện trong l*и mình lần thứ hai có cảm giác bị lấp đầy, ©ôи ŧɧịt̠ của Lâm Phi vừa mở mắt thế nhưng lại lập tức cứng rắn, hơn nữa lúc này đây cảm giác so với vừa rồi còn lớn hơn nữa, nhét vào trong lỗ l*и của cô không còn một khe hở.

"Anh nghĩ anh không cần nghỉ, anh… còn có thể tiếp tục..." Lâm Phi nói xong, lần thứ hai co giật.

"A · · Anh... ... A a a, á. Thật tuyệt vời... của anh căng quá, lớn quá... á... em sướиɠ . . . ... ư... ưʍ... chơi em đi anh... a... Lâm Phi... đưa đẩy hông đi anh... A a a a..." Triệu Hiểu Huyên nhíu chặt lông mày thanh tú, hai mắt mê ly, tựa như khó chịu nhưng càng nhiều thêm vẻ hưởng thụ và cô rêи ɾỉ.

Hai tay Lâm Phi nắm lấy hai bầu vυ" đẹp đang nhảy lên nhảy xuống của Triệu Hiểu Huyên, sau một lần cao trào làm cho anh bình tĩnh không ít, hiện tại anh dùng tâm cảm thụ kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©, hai tay tràn ngập cảm giác mềm mại co dãn đàn hồi.

Một hồi sau Lâm Phi đã hoàn toàn quen thuộc với môn thể thao trên giường này, anh đưa tay cởi hẳn chiếc qυầи ɭóŧ của Triệu Hiểu Huyên, mông của Triệu Hiểu Huyên khẽ nâng, gác một chân lên, phối hợp để cho Lâm Phi kéo chiếc qυầи ɭóŧ này xuống, qυầи ɭóŧ còn chưa rơi xuống đất, Lâm Phi bèn vội vàng ôm hai cái chân dài thon thả của cô, cắm ©ôи ŧɧịt̠ trở lại nơi nó muốn đến, cứ như vậy Lâm Phi thực hiện động tác đυ. một bên, qυầи ɭóŧ ren màu trắng treo ở trên cẳng chân phải Triệu Hiểu Huyên lắc lư đung đưa.

"A... sâu quá... Lâm Phi... A a... anh… chồng... tốt lắm... anh cắm sâu quá... em chịu không nổi... A a a..." Lâm Phi ngang thẳng đánh thẳng nhịp nhịp đều đặn mỗi lúc một nhanh.

"Không được rồi. ... Chồng... A... sướиɠ ... em sướиɠ … e ra mất... A… a… ... Tha cho em... A a a a..." Lại thêm trăm cái lần đưa đẩy, Triệu Hiểu Huyên bị tốc độ giống như máy đóng cọc này làm cho không chịu nổi, thân thể run rẩy một trận, trong miệng nhu mì rống to một tiếng, đạt tới cao trào, từ l*и bắn ra nước tung tóe.

Lâm Phi nhìn bộ dáng uể oải vô lực kèm thỏa mãn của Triệu Hiểu Huyên, biết cô vừa tiết thân, vốn anh cũng cảm thấy ở trên sô pha thi triển không nổi, mới ôm cô lên giường, lúc này Lâm Phi không biết, điện thoại di động của anh giờ phút này trong túi quần anh đã cởi ra không ngừng rung lên, nhưng hiện tại anh căn bản bất chấp thứ gì khác, thầm nghĩ nhanh chóng muốn cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào trong khe l*и non nớt của Triệu Hiểu Huyên.

Trong ký túc xá nữ sinh đại học Hàng Châu, Chu Tâm Di với vẻ mặt oán giận nhìn điện thoại trong tay, không nghĩ tới tên Lâm Phi này lại có ngày dám không nhận điện thoại của mình, trước kia mình nửa đêm đau bụng, chỉ cần gửi cho anh ta một tin nhắn Wechat, anh ta bèn điên cuồng đi mua thuốc đưa tới cho mình, điện thoại lần nào cũng chỉ vài giây là nhận, đêm nay cô đã chủ động gọi điện thoại cho anh ta ba bốn lần, không nghĩ tới anh ta lại dám không nghe.

Hôm nay đối với Chu Tâm Di mà nói tuyệt đối là một ngày buồn bực, cô ở bên Trương Gia Minh rất tức giận, vừa mới trở về ký túc xá, bạn thân Lưu Nhân Nhân của cô với vẻ mặt hưng phấn chạy qua nói, "Tin tức lớn, Tâm Di, bạn nghe nói chưa, chiều nay Lâm Phi bởi vì một câu nói của Triệu Hiểu Huyên mà ở trong siêu thị mà quẹt thẻ thanh toán mười vạn tệ, mời mọi người mua sắm, buổi chiều mọi người biết tin tức đều phát điên rồi, chen chúc đến siêu thị trong trường học đến nước chảy không thông, cuối cùng còn có người bởi vì lúc xếp hàng thanh toán bị người phía trước mua quá nhiều đến lúc mình mua thì đã dùng hết mười vạn tệ. Kết quả là hai người đó đánh nhau.”"Cái gì?" Chu Tâm Di nhìn biểu tình mặt mày hớn hở của Lưu Nhân Nhân, còn tưởng rằng mình nghe lầm "Lâm Phi sao? Anh đã thanh toán bao nhiêu tiền? ”"Đúng vậy đích thị là trùm thất bại, kẻ dưới đáy xã hội vẫn luôn thích ngươi! Tiêu 100.000 tệ, là 100.000 tệ. Lưu Nhân Nhân lần thứ hai lớn tiếng hô lên bên tai cô.

Sắc mặt Chu Tâm Di khó coi có bao nhiêu khó coi, chẳng lẽ Lâm Phi một mực giả nghèo sao?

Không thể nào!

Ba năm qua anh ta có tiền hay không có tiền mình là người rõ ràng nhất, nhưng chiều nay mình tận mắt nhìn thấy anh ta mua túi xách đắt tiền như vậy cho Triệu Hiểu Huyên, hiện tại lại xảy ra chuyện này, tên khốn kiếp này, lúc theo đuổi mình không thấy anh dụng tâm như vậy, hiện tại theo đuổi người khác lại to chân to tay như vậy đấy.

- Tâm Di, hôm nay bạn nói chia tay với anh ta rồi đúng không? Lưu Nhân Nhân nhìn Chu Tâm Di, trong mắt lại còn có vài phần vui sướиɠ khi người khác gặp họa, khó thể che giấu được.

"Ừm có đề cập đến, nhưng anh ta cứ quấn quýt lấy mình, buổi chiều khi mình cùng Trương Gia Minh đi dạo trung tâm thương mại, anh ta còn theo dõi mình..." Chu Tâm Di nhìn biểu tình của Lưu Nhân Nhân, trái tim đau đớn dấu kín, cô cũng không muốn để cho người ‘bạn thân’ này hóng hớt xem mình thất thế.

"Nhưng mình lại nghe nói anh ta đi mua sắm với Triệu Hiểu Huyên mà?" Lưu Nhân Nhân không cam lòng tiếp tục truy vấn.

"Ai biết được?

Có lẽ anh ta chỉ là bởi vì bị mình đề nghị chia tay, nhất thời tức giận quay đầu theo đuổi Triệu Hiểu Huyên, sau khi tỉnh táo lại lại thay đổi tâm ý đi, bạn cũng biết, anh ta thích mình như vậy, chuyện gì không thể làm ra được?" Chu Tâm Di có chút bầm dập nói mà không thấy ngại, ở trong lòng cô ta thật sự cảm thấy chỉ cần mình động ngón tay Lâm Phi tùy thời có thể trở về bên cạnh.