Chương 8

"Tâm Di ~ em đừng hiểu lầm, đi thôi, đêm nay anh sẽ chậm rãi giải thích với em." Biến cố bất thình liệt khiến Trương Gia Minh cũng có chút luống cuống tay chân, ôm eo liễu Chu Tâm Di, muốn hàm hồ che giấu khuyết điểm.

"Anh tự mình chơi đi thôi. Tôi không cần." Nói xong Chu Tâm Di hất tay Trương Gia Minh ra một mình rời đi.

"Mẹ kiếp con điếm!"

Xem ra kế hoạch làʍ t̠ìиɦ tối nay đã triệt để bị hủy, còn đắc tội thêm với Triệu Hiểu Huyên, con mẹ nó đều trách con cɧó ©áϊ đê tiện Chu Tâm Di này, cứ nhất định là phải đến trung tâm thương mại mua cái túi LV chết tiệt, mẹ nó chứ!

Trương Gia Minh oán hận mắng chửi liên tục, xoay người rời đi về phía khác.

"Chị à, xã hội này em thật sự nhìn không rõ rồi." Sau khi mấy người này đi khỏi, nữ nhân viên thu ngân vừa rồi nói với nữ nhân viên bán hàng lớn tuổi hơn cô ở bên cạnh, "Chị xem người đàn ông vừa rồi một thân hàng hiệu sang trọng, bạn gái anh ta muốn mua một cái túi xách đều từ chối nói không được, ngược lại là nam sinh một thân hàng thùng, mua sắm lại hào phóng như vậy, chẳng lẽ hiện tại người có tiền đều thích giả bộ người nghèo sao?”

"Cho nên, chị thường nói với em rồi, không nên chỉ dựa vào quần áo của một người mà phán đoán giàu nghèo, hiện tại a có người thích giả bộ giàu có, thích giả bộ nghèo, chúng ta đối xử bình đẳng là tốt rồi, phải ghi nhớ phấn đấu thành người giàu thật sự chứ không phải chỉ là kẻ trông giống như người giàu." Nhân viên bán hàng nói xong, nhân viên thu ngân trẻ tuổi kia vẻ mặt kinh ngạc nhẩm lại lời nói sâu xa như vừa được dạy một bài học đắt giá, liên tục gật đầu.

Thời gian còn lại, Triệu Hiểu Huyên một bên đi dạo, một bên lén quan sát Lâm Phi, chàng thanh niên này đến tột cùng là có bối cảnh gì, bất luận mình muốn mua cái gì, anh ấy cũng chưa bao giờ từng hỏi giá cả, vẻ mặt vô cùng thoải mái quẹt thẻ thanh toán, giống như tiền vừa tiêu không phải tiền của mình, hơn nữa biểu tình kia tuyệt đối không phải là người gồng lên giả vờ mạnh mẽ, chẳng lẽ anh ấy thật sự là thiếu gia hào môn nào đó đi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống sinh viên sao?

Phú nhị đại (thế hệ giàu có đời thứ hai) có tiền, mình cũng gặp không ít, nhưng giống như anh ấy, người sợ tiền tiêu không hết, vẫn là lần đầu tiên gặp được, trừ phi là anh ấy từ nhỏ đã quen với rất nhiều tiền, chút tiền mua sắm này đối với anh ấy mà nói ngay cả chín trâu một sợi lông cũng không bằng, nhất định là như vậy!

"Triệu Hiểu Huyên, độ thiện cảm tăng 5 điểm, tổng giá trị 50 điểm." Lâm Phi đang vui vẻ cà thẻ thanh toán hóa đơn cho Triệu Hiểu Huyên, bỗng nghe thanh âm hệ thống thông báo độ thiện cảm của cô gái này đối với anh lại tăng lên, không khỏi cảm khái ma lực vĩ đại của tiền bạc.

Lâm Phi còn không biết khi độ thiện cảm đạt tới 50 điểm, chứng tỏ người phụ nữ này đã bắt đầu thích anh, muốn tìm hiểu anh.

Lại mua thêm mấy bộ quần áo cùng mỹ phẩm, trước sau tính toán cộng lại, Lâm Phi tổng cộng đã tiêu tốn hơn mười ba vạn tệ một chút, "Tiêu tiền thế này cũng quá chậm đi!" Lâm Phi nghĩ thầm. (13 vạn tệ = 130000 NDT tương đương 431 triệu VNĐ)

"Anh muốn tặng cho em một chiếc đồng hồ đeo tay, lúc mới tới đây anh nhìn thấy dưới lầu có quầy hàng của Patek Philippe." Lâm Phi ngẫm lại chiếc đồng hồ có giá đắt đỏ kia anh bèn vui vẻ, dựa theo tiến độ thiện cảm cứ như vậy tăng lên, tán tỉnh thành công Triệu Hiểu Huyên là chuyện sớm muộn, đến lúc đó tiêu càng nhiều tiền mình càng được trích nhận càng nhiều tiền, cho nên hiện tại Lâm Phi hận không thể mua toàn bộ hàng hóa trong trung tâm thương mại này cho cô gái này.

(Patek Philippe một thương hiệu đồng hồ đeo tay và đồng hồ bỏ túi cao cấp của Thụy Sĩ.)

"Không cần đâu, ngàn vạn lần không cần, một chiếc đồng hồ Patek Philippe là quá quý giá." Triệu Hiểu Huyên tuy rằng chưa bao giờ che dấu mình mê tiền, nhưng cô cũng biết đạo lý quá tham sẽ không ăn được miếng lớn, hơn nữa loại phú gia hào môn như Lâm Phi không có khả năng vô duyên vô cớ trả giá nhiều như vậy, cô sợ có một ngày Lâm Phi muốn thu tay lại, chính mình bồi vào cũng không trả nổi.

"Chúng ta đi dạo quầy trang phục nam đi, anh giúp em mua nhiều đồ như vậy, dù sao em cũng phải lại mặt cho anh chứ." Triệu Hiểu Huyên lè lưỡi làm mặt quỷ, khoác tay Lâm Phi nói.

"Còn khách khí với ông xã~ sao?" Lâm Phi cười đùa nói.

‘Tiền’ quả nhiên là xương sống của nam nhân, thiếu là quỳ gập, có là thẳng lưng, đổi lại Lâm Phi trước kia quả quyết không có dũng khí nói chuyện trước mặt một cô gái xinh đẹp quyến rũ như vậy.

"Ghét quá đi~" Triệu Hiểu Huyên cười kiều mị, đấm nhẹ vào Lâm Phi.

"Triệu Hiểu Huyên: độ thiện cảm tăng 5 điểm, tổng giá trị 55 điểm." “Tình huống gì đây?!

Chỉ là nói đùa giỡn một chút cũng có thể gia tăng độ thiện cảm?