Quyển 7 - Chương 1: Đùa bỡn hoa hồng của Lâu đài Bụi Gai

“Nghe nói lâu đài Bụi Gai bị người đột nhập, ăn trộm nhiều thứ.”

“Là ai? Dám to gan như vậy, dám đi tới nơi đó.”

“Suỵt…… suỵt…… nói nhỏ thôi.”

Tại chiếc bàn gỗ trong góc quán rượu, mấy người đàn ông mặc mặc áo da lông, đội mũ vành, khuôn mặt tiều tụy đang thấp giọng nói chuyện với nhau, người đàn ông mũi ưng đôi mắt xanh thăm thẳm, hạ giọng: “Nghe nói, là trộm đi huyết tước đang trong giấc ngủ say.”

Cánh cửa gỗ đột nhiên bị trận gió tuyết thổi “Kẽo kẹt” đẩy ra, đánh gãy cuộc trò chuyện trong góc, gió đông lạnh lẽo thổi vào quán rượu khiên mọi người đang mơ màng sắp ngủ phải rùng mình, những người đó hùng hùng hổ hổ ngẩng đầu, nhìn thấy rõ người đẩy cửa vào liền vâng vâng dạ dạ rụt đầu lại, âm thanh oán giận cũng biến mất, chỉ còn lại có tiếng gào thét của gió cùng tiếng cửa gỗ “Kẽo kẹt kẽo kẹt” vang lên.

Chiếc áo choàng màu đen che đi phần lớn diện mạo của vị khách mới đến, chỉ để lộ ra đôi ủng kỵ sĩ cùng đôi chân dài mạnh mẽ thẳng tắp, chúng giẫm lên sàn gỗ, cũng giẫm lên trái tim của mọi người ngồi đâyn, trên lưng áo choàng có in bụi gai đỏ tươi cùng thanh kiếm của Hắc Dạ Liệp Hội làm cho bọn họ ý thức được nơi đây sắp sửa nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.

Mọi người đều biết, có ba loại tồn tại trên thế gian không thể trêu chọc. Đó là huyết tước của lâu đài Bụi Gai, người sói ở phía tây bờ biển Mục Đồ, còn có thở săn quỷ hút máu Hắc Dạ Liệp Hội, thợ săn xuất hiện, tai nạn ập đến.

Người đàn ông vóc người cao gầy đứng yên trước quầy, đôi môi mỏng tái nhợt lộ ra dưới lớp áo choàng, giọng nói lạnh băng: “Căn phòng phía đông trên lầu hai.”

Tiểu nhị trong tiệm tươi cười lấy chìa khóa phòng, lúc đưa chìa khóa vô tình chạm vào ngón tay mang theo bao tay đen của người đàn ông, lạnh băng đến hắn run rẩy, sau khi đưa vị khách lên lầu liền xoa xoa tay, cầm lấy vài mẩu củi ném vào trong lò sưởi, dậm chân lẩm bẩm: “Hôm nay trời thật lạnh.”

Không lâu sau chỗ ngã rẽ cuối cùng một góc áo choàng biến mất, đại sảnh náo nhiệt hẳn lên lên, mọi người bắt đầu bàn tán về gã thợ săn vừa mới lên lầu, thảo luận xem sắp tới phát sinh chuyện gì, có người vội vã rời khỏi quán rượu, đi báo tin cho những người khác, hoặc là vội vàng rời khỏi thị trấn.

Trong căn phòng đông trên lầu hai của quán rượu không có một bóng người, cửa sổ mở ra, gió tuyết ùa vào, tràn ngập sự rét lạnh trong căn phòng, gió tuyết rơi đầy trời. Một người mang bao tay màu đen, năm ngón tay đột nhiên nắm lấy cánh cửa sổ, trong nháy mắt, đóng cửa sổ lại “Phanh” một tiếng ngăn cách tiếng gió tuyết bên ngoài.

Người đàn ông cao lớn mặt áo choàng đen xuất hiện trong căn phòng, mà trong lòng ngực người đàn ông đang ôm một người cũng mặc áo choàng đen, bởi vì người đàn ông quá cao lớn, nên người hắn ôm trong lòng trông có vẻ cực kỳ nhỏ xinh.

Nam nhân bước về phía trước, giây tiếp theo liền xuất hiện bên mép giường, hắn đem người trong lòng ngực đặt lên giường, giơ tay lên, chậm rãi cởi xuống bao tay màu đen, lộ ra mười ngón thon dài tái nhợt, theo sau là áo choàng rơi xuống đất, lộ ra dung mạo người đàn ông, là gương mặt phương Đông không thường thấy, đẹp trai lại tái nhợt đến cánh môi cũng không có chút máu, đáy mắt đen ửng đỏ lộ ra một hơi thở nguy hiểm.