Chương 148: Người thắp sáng

Bạch Uyển ra lệnh cho chim thần- linh thú của nàng tạo ra một tấm khiên chắn, ngăn chặn đòn tấn công của tên đại vương không rõ tên tuổi.

Hắn vừa mới hồi sinh, mạnh vô cùng. Vẻ ngoài thì kì quái, mỗi lời thốt ra đều chẳng có gì tốt đẹp khiến Ngự Giang- một người có học vấn cao rất phản cảm. Cậu liên tục nhăn mặt, nhíu mày như muốn nói: Đấu với kẻ vô học, điên tiết chết đi được.

Thế nhưng không thể không công nhận, hắn có thực lực. Những chiếc rễ cây vươn cao trọc trời, khổng lồ, xấu xí và khó ngửi.

" PHÂN THÂN mau" Nghe được hiệu lệnh của chủ nhân, từ một chú chim với chiếc đuôi cầu vồng bỗng xuất hiện ở khắp mọi nơi. Chúng nó đều vẫy đuôi, những chiếc lông rực rỡ rơi xuống cùng cái mào màu vàng xinh đẹp.

Một con chim dùng hai chân kẹp lấy vai Bạch Uyển, nó như trở thành đôi cánh của nàng trợ giúp Bạch Uyển luồn lách qua sự tàn phá của những sợi dây leo.

Bên dưới, đám người của tên đại vương há hốc mồn nhìn theo. Chúng nghĩ:" Hóa ra trên đời không chỉ có mỗi Lục Dao là đối thủ xứng tầm với ngài ấy"

Những chiếc lông rơi xuống càng ngày càng nhiều, cả một khoảng trời rực rỡ và mơ mộng làm cho kẻ yêu thiên nhiên mê mẩn. Nhưng tiếc rằng giờ đấy chiến đấu là mục tiêu chính, điều nhỏ nhặt chẳng còn lọt vào mắt.

Ngự Giang dùng kiếm, khiến cho " Cơn Mưa Hoa Hồng" của Tình Lam trở nên vô dụng. Một thiếu niên khoác áo choàng, ngày thường luôn ấm áp và mang lại nét vui vẻ giờ đây một đao xé hoa, hai đao cắt gió. Đẹp đến khó tả.

Bỗng, những sợi tóc vàng óng ả rơi xuống lưỡi kiếm của cậu, nhận ra ngay đó là tóc của Bạch Uyển. Ngự Giang vội vã nhìn lên, không cẩn thận để một đòn " Chùm tia bóng tối" của Tình Lam.

Bạch Uyển váy rách tơi tả, mái tóc màu nắng cùng đôi mắt xanh như đại dương rực rỡ. Đôi mắt ấy phản chiếu những sợi dây leo khổng lồ, trói lấy cổ nàng đau đớn khó tả.

Một cơ thể chẳng biết sống chết thế nào, vô lực như cái xác phơi dưới nắng.

Một kẻ trăm hoa trên thân, mỗi cánh hoa là lưỡi dao sắc bén

Một người chiến đấu hết mình nhưng sức dần cạn kiệt.

///Ôi! Người ta thường bảo rằng:" Chính nghĩa luôn chiến thắng" Nhưng hãy nhìn xem, lâm vào tình cảnh bết bát thế này thì " chính nghĩa" làm sao thắng cho được. Ngày xưa, đọc chuyên cổ tích công chúa luôn đến với hoàng tử, mụ phù thủy bị chừng trị. Ngày xưa, anh hùng với đôi cánh trắng sẽ cảm hóa kẻ ác để lập lại hòa bình. Dù vậy, có những cái ác lại áp chế cái thiện... mà nó luôn xuất hiện trong cuộc sống và hiện thực///

---------------

Lâu lắm rồi...

Ở thị trấn Hồng Điệp, nổi tiếng với loài bươm bướm thanh khiết. Thị trấn này quanh năm nắng ấm, đường phố dù không hiện đại nhưng sầm uất đông vui, bà con hàng xóm thiên thiện và dễ gần nên đây còn là một địa điểm du lịch.

Giữa trung tâm thị trấn có một bức tượng khổng lồ . Bức tượng khảm một thiếu nữ trông trẻ tuổi, cả cơ thể màu bạc, chỉ có đôi mắt là màu tím rực.

Nghe nói đôi mắt ấy được đúc từ ngọc, đẹp vô cùng.

Mà hay là ở chỗ dù bọn trộm cướp hay ăn mày có cần tiền hay nghèo đói, họ cũng không bao giờ lâm le viên ngọc.

Bức tượng là tư thế nâng tay của cô gái, trên cánh tay còn có một con rắn đang thè lưỡi.

Mấy trưởng lão trong thị trấn kể rằng:" Ngày xưa! Nơi đây đất đai khô cằn, quanh năm không một bóng cây chiếc lá. Phù thủy già còn bói là có một thế lực hắc ám đang hút cạn tài nguyên thị trấn. Mà có ai làm gì được đâu, toàn nông dân, họ chẳng được đi học trường lớp đến cái phép biến ra đồ vật cơ bản còn phải dạy chán mới hiểu. "

" Rồi đến một ngày, giữa thị trấn mọc một cái cây to, rễ sâu... còn... còn biết đi. Nó cùng với đồng bọn tàn phá khắp nơi, khiến dân chúng lâm vào cảnh lầm than khốn khổ. Đến cả việc trồng cây xương rồng đen để làm thảo dược mà chúng cũng dẫm sạch"

" Lúc ấy, người trong trấn chuẩn bị khăn gói rời đi thì một cô gái không biết từ đâu, người phương nào đến. Chỉ nhớ là mái tóc đen, dài và đôi mắt tím... màu tím ấy không giống màu tím của con quái vật kia, nó là sự cứu rỗi đối với thị trấn"

" À.. còn có một con rắn, nó quậy phá nhưng chẳng làm hại ai. Mạnh lắm! Đám trẻ con trong trấn thích nó vô cùng"

" Thế rồi, cô bé đó đã đánh thắng con quái vật và đồng bọn của hắn. Lúc ấy biết bao người tìm kiếm cô bé, nhưng nó đã đi mất, chỉ để lại chiến thắng huy hoàng"

Sau này, người dân lập tượng tưởng niệm. Đặt tên là " Người thắp sáng"