Chương 149

Tên Đại Vương cười lớn, quanh cơ thể nó tỏa ra một luồng ánh sáng đen xì:" aizzz, tưởng chiến thuật thế nào. Đúng là đám nhóc ngu xuẩn"

" Thắng nhóc này cũng khá đấy, đáng tiếc là... chẹp" Tình Lam dùng chân đá vào cơ thể Ngự Giang, ánh mắt vừa bỡn cợt vừa khinh bỉ.

Bên dưới, tiếng hô hào, cười đùa, khen ngợi vang vọng từ đám lính. Nhất là tên mặt vuông, người to lớn còn giọng thì rất to cứ liên tục:" Đại vương muôn năm"

.....

Tên Đại Vương bỗng nghiến răng, con ngươi lóe lên sự thù hận mạnh mẽ:" L.. LỤC DAO!"

" Bùm!!!!"

"....."

Bạch Uyển đột nhiên cảm thấy những tia nắng không còn gắt gao chiếu vào mắt mình nữa, tưởng như chỉ có những hạt bụi tím lấp lánh, rơi xuống vết thương của cô và rồi nó dần lành lại..." Là phép trị thương sao"

Nàng cố gắng ngước đầu, trong đôi mắt màu đại dương của Bạch Uyển phản chiếu một đôi cánh đen khổng lồ. Một con rồng đang đưa đồng tử cam rực nhìn xuống, quanh cơ thể nó mang hơi thở mát lạnh và nhẹ nhàng đến lạ thường.

Trên lưng nó có Lục Dao, Từ Khiết. Còn... Lâm Huy thì mặt mày tái nhợt, hai tay run rẩy tím lấy lông rồng như sợ bản thân sẽ rơi xuống lúc nào không hay.

Bên dưới im lặng, sự im lặng vì sợ hãi, sự im lặng vì ngỡ ngàng còn có sự im lặng vì hình ảnh trước mắt.

Chúng nhớ như in năm ấy Lục Dao bước vào xào huyệt của chúng, đôi mắt nàng ta tím rực trong bóng tối và ẩn chứa đầy bình tĩnh. Đại vương đang ngồi trên ghế, bị nàng một kiếm đâm chết. Đến khả năng phục hồi vốn có cũng bị Lục Dao xóa sổ bằng những bình thuốc kì lạ.

Tất cả đều gần như chết hết, may mắn Tình Lam từ bên ngoài trở về né được kiếp nạn. Một mình ả chỉ đạo, gánh vác cả tổ chức. Phải lặn lội vào rừng " Xanh" tìm bản đồ vùng đất địa linh. Phải hi sinh đồng đội để điều chế độc dược cổ. Chúng cảm thấy cái giá để có ngày hôm nay thật đắt, nhưng liệu rằng nó có bị Lục Dao phá hủy lần nữa...

Đôi cánh của rồng che đi ánh sáng của mặt trời, bóng râm phủ xuống đỉnh tháp...

Từ Khiết vội vàng xuống trị thương cho Bạch Uyển, Lâm Huy cũng nhanh chóng dùng hỏa thuật đốt chay những lưỡi dao hoa hồng của Tình Lam để giúp Ngự Giang.

" Không sao chứ"

" Ừm..." Ngự Giang ôm bả vai, nhăn mặt vì đau. Nhưng một người ham học hỏi như cậu vừa nhìn thấy rồng đã hú hét ầm lên như đứa trẻ:" Là Gaslot" Cậu vội vàng rút cái kính lúp trong túi áo ra soi cái lông cái cánh, từng chút một :" Wow... được bảo dưỡng tốt thật, hoàn hảo....."

Lục Dao:"...." Tên này tự nhiên năng nổ vậy, còn tưởng chết rồi cơ.

Thấy đám người này cứ vây quanh con rồng, khen lấy khen để mà Lục Dao cũng chỉ biết tặc lưỡi, quay đầu bước về phía bức tường chữ thập. Nhìn Bình An người máu chảy, quần áo rách rứa, đầu tóc rũ xuống che đi cả gương mặt. Lục Dao nhíu mày, bóp cằm Bình An, ngửa mặt cô lên.

" Ha... hạt đậu này, đúng là trong cái rủi... có cái may"