Chương 150: Nhẹ nhàng đến động lòng

Lục Dao rút kiếm từ eo, một chém đứt xích bạc, Bình An cứ thế mà vô lực rơi xuống người nàng. Ngự Giang vội lấy kính, miệng không ngừng ca ngợi:" Đúng là thanh đao làm từ xương rồng, tuyệt phẩm của chế tác"

Bên dưới, những tiếng xì xào, bàn tán tưởng chừng như vô hại lại là mũi tên vô hình đâm vào lòng tự cao của tên Đại Vương. Hắn đứng im nãy giờ không phải vì bất ngờ trước sự xuất hiện của Lục Dao. Mà là hắn nhớ ngày này của nhiều năm trước, nàng cũng ung dung bình tĩnh như vậy.

Lục Dao bế Bình An lên, hai tay cô vòng ra sau cổ nàng. Bấy giờ, Bình An hoàn toàn là cái xác yếu ớt, mặc cho bị điều khiển.

Tên lão đại cùng hướng với mặt trời, cơ thể hắn phát sáng và được soi rọi làm cho những cành cây, cái rễ càng lộ rõ nét tàn bạo. Nhưng ngược lại, cái bóng khổng lồ của chú rồng Gaslot đã giúp cho một nửa đỉnh tháp trở nên râm mát hơn. Đứng thành hàng, đẹp đẽ mà đầy khí thế là các nam thanh nữ tú trên lưng đầy khí chất anh hùng.

Một hình ảnh đầy đối nghịch, dù vậy cũng chẳng hề mâu thuẫn. Ngự Giang còn nhớ bìa tác phẩm văn học cổ đại " Khi ánh sao và đêm tối " của Bách Lạn là hình ảnh những thiên thần cánh trắng đang dơ khiên chĩa kiếm vào bóng đêm trốn hồng trần. Mượn câu chuyện dân gian, ông ấy đã để lại cho hậu thế một kiệt tác phản ánh hiện thực giữa cái thiện và cái ác. Đây cũng là cuốn sách nói về phép thuật " Thanh Tẩy" được xếp vào top 5 chiêu thức khó nhất.

" Lâu rồi không gặp..." Giọng nói trầm đặc của tên lão đại vang lên. Nghe có vẻ hoan hỷ nhưng khi nhìn vào con ngươi lão chỉ toàn hận thù và căm ghét.

Nhưng đáp lại hắn chỉ là cái tặc lưỡi của Lục Dao. Nàng hình như sắp quên mất hắn rồi, nếu không phải tên Đại Vương này lên kế hoạch hồi sinh tỉ mỉ thì có lẻ một chút kí ức cũng chẳng có.

Tình Lam nghiêng đầu, váy đỏ xẻ tà càng tôn lên nét yêu mị ăn vào xương máu. Còn nhớ như in, ngày ấy trở về trong đôi mắt chỉ còn đọng lại cái xác sắp tắt thở và những đồng đội nằm la liệt trên nền đất, ả đã thề với chính mình phải báo thù cho bằng được.

Mà giờ đây, nhìn thấy Lục Dao chỉ cách mình vài mét. Ả có chút khó tả, vừa bồn chồn, vừa ngỡ ngàng và vừa pha chút sợ hãi. Nhưng tất cả đều bị sự hiếu thắng đối cháy khiến da thịt Tình Lam như nóng cả lên, chỉ muốn lao vào thật nhanh và làm một trận ra trò với người mà Đại Vương ả sùng bái nhất coi là kẻ địch cả đời.

Không có gì miêu tả được bầu không khí căng thẳng lúc này.

Làn da tê rân rân. Cứ như có một quả bom đang kề bên cổ, nhanh tay ném đi thì sống. Còn chậm chạp để nổ chỉ có xong đời.

Đồng tử co rút. Cha mẹ sinh ra, từ lúc có kí ức chưa bao giờ sợ như lúc này.

Hai bắp chân đau thắt lại, chẳng khác nào có một sợi dây đang thắt chặt. Chỉ muốn ngồi phịch xuống, nhưng không dám để khí thế phe mình mất đi một khắc.

Mọi người đều đứng trước, chỉ có Gaslot là ở sau cùng. Nó thở đều, đôi đồng tử cam rực bỗng nhìn xuống. Thấy Lục Dao vuốt sợi tóc đầy mồ hôi và máu của Bình An ra một bên, chiếc áo choàng của nàng dính toàn huyết. Xong đặt Bình An tựa vào vai, giống như ru một đứa trẻ đang say ngủ... nhẹ nhàng đến động lòng.