Chương 46: Tôi làm chủ hành tinh (46)

Tưởng Dục Tú dù đã gặp Tục Hoa Chương bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần gặp lại, cô vẫn bị nhan sắc của anh làm cho kinh diễm. Con người là động vật thị giác, không ai không thích người hoặc vật đẹp, cô cũng không ngoại lệ. Nhưng cô có tự biết mình, người như vậy không thể thuộc về cô, nhân cơ hội chiêm ngưỡng thêm một chút là được rồi.

Ngẩn người hai giây, cô bình tĩnh lại, nói chuyện chính: "Kỹ sư trưởng Tục, hôm qua anh không có ở đây, tôi nghe được một tin đồn."

"Ồ?" Một chữ đơn giản của Tục Hoa Chương chính là có ý muốn nghe.

Những người khác trên bàn cũng hứng thú nhìn Tưởng Dục Tú.

Tưởng Dục Tú nhỏ giọng nói: "Nghe nói nghiên cứu về tàu vũ trụ của Phiêu Lượng đã đi đến giai đoạn cuối, dự kiến nhiều nhất là một tháng nữa bọn họ sẽ phóng tàu vũ trụ đến Mộng Ảo Gia Viên."

Tuy nói là ở trong viện nghiên cứu, tất cả mọi người đều đã ký thỏa thuận bảo mật, nhưng những người có thể vào đây đều là người có bản lĩnh, mọi người ít nhiều gì cũng có chút quan hệ, do đó, một số tin tức quan trọng vẫn sẽ được lan truyền trong nội bộ bọn họ, nhưng thật giả ra sao thì không ai dám chắc.

Nhạc Siêu là người lớn tuổi nhất, năm mươi hai tuổi, ông không thể nhìn đám thanh niên này cổ vũ tinh thần cho người khác mà làm mất nhuệ khí của mình: "Cho dù bị bọn họ giành trước thì sao? Nếu như tàu con thoi vũ trụ do kỹ sư trưởng Tục thiết kế có thể vượt qua thử nghiệm thuận lợi, chúng ta đến Mộng Ảo Gia Viên sẽ thuận tiện như đi máy bay từ Đế Kinh đến Nam Hải!"

Mọi người tưởng tượng đến cảnh tượng đó, đều cảm thấy phấn khích, ánh mắt nhìn Tục Hoa Chương tràn đầy kính nể. anh mới hai mươi bảy tuổi, đã có thành tựu như vậy, nói là kỳ tài hiếm có cũng không quá!

Tục Hoa Chương không hề dao động, anh chậm rãi tiếp tục ăn cơm, sau khi ăn xong miếng cuối cùng, mới nói: "Nếu như là thật, thì chứng tỏ bọn họ vẫn luôn âm thầm nghiên cứu, hơn nữa kỹ thuật rất thành thục. Kĩ sư Tưởng, thông báo cho mọi người, mười phút nữa họp."

"Rõ!"

……

Người đàn ông này trông gần bốn mươi tuổi, không giống Que Cay Không Cay, giọng nói của Que Cay Không Cay rất trẻ; vị khách thứ hai là phụ nữ, cũng không phải...

Tịch Uy ngồi trong quán cà phê ven đường, căng thẳng nhìn chằm chằm mỗi một người bước vào, giai điệu piano dù du dương đến đâu cũng không thể khiến anh ta thả lỏng. Anh ta đã hơn ba mươi tuổi, ở mạng xã hội Đẩu Âm chỉ làm đến vị trí quản lý nhỏ, đây là lần đầu tiên anh ta phụ trách dự án cấp bậc nghìn vạn. Nếu như cuộc đàm phán hôm nay thuận lợi, anh ta không chỉ có hy vọng thăng chức, mà còn có cơ hội nhận được một khoản tiền thưởng hậu hĩnh.

"Chào mừng quý khách."

Giọng nói ngọt ngào lại vang lên.

Một chàng trai trẻ tóc đen đeo khẩu trang chậm rãi bước vào quán cà phê, đội mũ tai bèo đen, đeo chéo một chiếc túi vải bố, áo phông dài tay màu đen và quần yếm jean xanh xám rộng thùng thình toát ra vẻ trẻ trung, đôi mắt sáng ngời nhìn khắp quán cà phê.

"Tách."

Một cô gái lén lút chụp ảnh, nhưng lại quên chuyển sang chế độ im lặng, cô xấu hổ che mặt lại.

Là minh tinh sao?

Tịch Uy đoán như vậy, anh ta tiếp tục nhìn chằm chằm cửa, nhưng lại cảm thấy có bóng người đến gần.

Mộ Lam Đồ kéo khẩu trang xuống: "Xin lỗi, anh là Dưa Hấu Mèo sao?"

"Cậu là Que Cay Không Cay?" Tịch Uy nhìn chằm chằm chàng trai với vẻ không thể tin được. Nhan sắc của Que Cay Không Cay vậy mà lại đẹp trai như vậy, nếu như cậu ấy lộ mặt trong phòng livestream, thì chắc là số lượng người theo dõi đã sớm vượt quá một triệu rồi!

Mộ Lam Đồ ngồi xuống đối diện: "Là tôi."

Nhân viên phục vụ đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Quý khách muốn dùng gì ạ?"

"Một ly latte, một phần tiramisu, cảm ơn."

Mộ Lam Đồ nhìn tập tài liệu trên bàn, ám chỉ: "Anh Tịch, đây là bản kế hoạch sao?"

"Đúng vậy." Tịch Uy đưa tập tài liệu cho cậu: "Que Cay, cậu đã từng nghĩ đến việc lộ mặt chưa?"

Nếu như là trước đây, Mộ Lam Đồ sẽ nói là thuận theo tự nhiên, lộ mặt hay không lộ mặt, cậu đều không quan tâm. Nhưng bây giờ cậu đã có kiếng kỵ. Thân phận của Tục Hoa Chương đặc biệt, nếu như sau này bọn họ đến với nhau, cậu lộ mặt quá nhiều sẽ bất lợi cho Tục Hoa Chương.

"Tạm thời không cân nhắc."

Mộ Lam Đồ mở tập tài liệu ra, lướt qua từng dòng, năm phút sau cậu đóng lại, đẩy tập tài liệu về phía Tịch Uy.

Sau khi nhân viên phục vụ mang cà phê và bánh ngọt đến, cô lặng lẽ lui xuống.

Tịch Uy cười nói: "Xem xong nhanh vậy sao? Nếu như có chỗ nào không hiểu, tôi có thể giải thích cho cậu."

Mộ Lam Đồ nhấp một ngụm cà phê, nụ cười đầy ẩn ý: "Bản kế hoạch rất hay, MC là streamer của các anh, ban giám khảo cũng là streamer của các anh, ngay cả phòng livestream cũng là phòng livestream của các anh. Tôi chỉ phụ trách bỏ tiền, thật là nhàn nhã. Tôi có nên cảm ơn các anh đã suy nghĩ cho tôi không?"

Tịch Uy mở tập tài liệu ra xem, kinh ngạc nói: "Xin lỗi, xin lỗi, lấy nhầm rồi, không phải bản này!"

Anh ta mở cặp tài liệu ra, lấy một bản kế hoạch khác ra, hai tay đưa cho Mộ Lam Đồ.

Mộ Lam Đồ cười khẩy, lại uống một ngụm cà phê, sau đó mới nhận lấy một cách thờ ơ.

Tim Tịch Uy đập thình thịch, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi lạnh. Suýt chút nữa đã hỏng việc.

Bản kế hoạch thứ hai mới là lấy lợi ích của Que Cay Không Cay làm trọng, nhưng không đủ đặc sắc, Mộ Lam Đồ chỉ có thể cho điểm trung bình.

Lại một lần nữa nhìn thấy động tác cậu đóng tập tài liệu lại, tim Tịch Uy như treo lơ lửng. Đối phương chỉ là một chàng trai trẻ mới ra đời, nhỏ hơn người từng trải trong xã hội như anh ta gần mười tuổi, nhưng dù là lời nói cử chỉ, hay khí chất của đối phương, đều phi thường, khiến anh ta sợ hãi từ tận đáy lòng, cảm nhận sâu sắc sự khác biệt giữa người với người.