Chương 71

Nhưng Kỷ Bắc đem hai chân của cô xách tại ngang hông của hắn,

sức lực của hắn quá lớn đến không thể lay động, cô bị hắn chống trên ván cửa, khối cơ thịt trên cánh tay hắn cứng như sắt thép, vây cô thật chặt.

Giống hệt như lần trước tại đồn công an.

F*ck! Chơi cô ở tư thế này đến nghiện rồi đúng không?

Hắn tiến vào, kiên định mà kiên quyết, một chút một chút đẩy

vào trong cô. Côn ŧᏂịŧ bị nơi đó của cô hút vào, xé giảo, ngăn cản, đều không thể ngăn hắn tiến công chậm một chút. Ngược lại để côn ŧᏂịŧ của Kỷ Bắc cùng tiểu huyệt của cô càng thêm chặt chẽ dán vào nhau.

Kín kẽ.

Biểu lộ của hắn thật lãnh khốc, côn ŧᏂịŧ cứng rắn, thô bạo mà đâm cô như muốn hung ác đem côn ŧᏂịŧ khảm vào tiểu huyệt vậy.

Giống trừng phạt thô bạo.

Nhưng tiểu huyệt của cô lại không chịu khống chế, tự chủ tự phát mà phun ra nuốt vào, thậm chí chảy ra mật dịch bôi trơn cho hắn.

Đau đớn chậm rãi qua đi, đồng thời cảm giác cực vui sướиɠ do côn ŧᏂịŧ lớn mài đâm mà tới.

Yêu cùng muốn xen lẫn.

Diệp Tiên Tiên nổi giận, móng tay đâm sâu vào cánh tay hắn, reo lên: "Tên họ Kỷ kia, anh dám...a..."

Con mắt Kỷ Bắc đỏ lên: "Tôi liền con mẹ nó dám!". Côn ŧᏂịŧ

mài đâm hướng sâu nhất, mềm nhất trong tiểu huyệt, huyệt động nóng ướt chăm chú hút lấy hắn, phi thường dễ chịu.

Du͙© vọиɠ mà thôi, không dễ chịu thì làm thế nào đây?

Làm cô, hắn con mẹ nó không tin không được.

Không đủ? Không đủ lại làm mạnh hơn chút.

Kỷ Bắc nhấn eo Diệp Tiên Tiên, côn ŧᏂịŧ lớn liên tục đâm sâu trong tiểu huyệt, liên tục đâm sâu, mãnh lực va chạm, thật mạnh thật sâu.

Hai bộ phận của nam nhân và nữ nhân va chạm, tạo ra thanh âm thật lớn.

Sát bên cánh cửa phát ra "bạch bạch bạch" vang lên.

Quần Kỷ Bắc trượt xuống, dưới chân phối hợp đạp quần ra.

Sợ người bên ngoài đi ngang qua nghe ra dị thường, hắn nâng

cái mông nhỏ của cô đi về hướng ghế sa lon, trên đường vừa đi vừa dùng sức đẩy côn ŧᏂịŧ lên kí©h thí©ɧ cô.

Lỗ tai thỏ của Diệp Tiên Tiên đã lệch ra, tóc dài lỏng lẻo, bởi vì động tác kịch liệt của người nam nhân mà bay múa vung vẩy.

Hai đoàn tuyết trắng bên trên lắc lư, ma sát tại bộ ngực của

hắn, hai viên trân trâu sưng đỏ. Trong miệng phát ra dồn dập tiếng thở dốc: "Tên họ Kỷ kia, người là cái đồ khốn kiếp...a...a...a..."

Cô nói một câu Kỷ Bắc liền hung hăng đâm sâu một lần.

A...

Tê dại...

Mềm...

Xốp giòn...

Các loại kí©h thí©ɧ mãnh liệt như hồng thủy đánh tới.

Miệng Diệp Tiên Tiên mở rộng, giống như một con cá thiếu nước,

mảnh mai mà bất lực thở. Mà người cô lại mềm mại như một đoạn dây leo, quấn trên người Kỷ Bắc, lắc lư trên dưới theo động tác va chạm của hắn.

Kỷ Bắc bị mị thịt của cô quấn đến gắt gao, tầng tầng lớp lớp,

một chút một hút vào, côn ŧᏂịŧ nở to ra, thân thể càng nóng lên, kɧoáı ©ảʍ dục tiên dục tử từ côn ŧᏂịŧ truyền đến mỗi một tế bào quanh người hắn.

"Diệp Tiên Tiên, miệng đừng quá hư."

"Lão khốn nạn dùng côn ŧᏂịŧ lớn làm chết ngươi! Làm chết ngươi!

"Tiểu huyệt cắn chặt như vậy, không phải rất thích ăn côn

thịt lớn của ta à"

Bùm, trong lòng Diệp Tiên Tiên hơi động, lại không thể phủ

nhận tiểu huyệt của cô lại rất thích ăn côn ŧᏂịŧ của Kỷ Bắc, mỗi một cái va chạm đều khiến cô rung động.

Diệp Tiên Tiên bị Kỷ Bắc đặt xuôi bên trên ghế sô pha, đầu ngửa ra sau, áo ngực đã tụt xuống dưới bộ ngực, qυầи иᏂỏ cũng bị tụt xuống, giống như vật trang trí chẳng có tác dụng nữa.

Chẳng lẽ cũng bởi vì hắn có ý tứ với mình, liền có thể muốn

sờ là sờ, muốn ngủ là ngủ sao?

"Có phục hay không?" âm thanh của Kỷ Bắc so với cô còn khàn

hơn.

"Phục anh cái quỷ!"

"Mạnh miệng? Hả?" Kỷ Bắc cầm chặt eo nhỏ mảnh khảnh của cô,

đưa hai cái đùi cô nâng lên rồi lại ép xuống, để nhục huyệt lấy tư thế tốt nhất tiếp nhận hắn, côn ŧᏂịŧ to lớn hung hăng đi vào.

Một lần lại một lần đâm vào tiểu huyệt thuộc về hắn.