Chương 1711

Nhϊếp Dương không nói gì nữa, chỉ là yên lặng ở bên cạnh Nhϊếp Thanh.

Bên tai truyền đến tiếng châm chọc lạnh lùng của hệ thống.

[Chắc chắn bây giờ Nhϊếp Thanh bị ngươi làm cho cảm động vô cùng…]

[Đáng tiếc, ai có thể biết được ngươi mới là kẻ cầm đầu làm hại Nhϊếp Lương đây.]

Nhϊếp Dương không thể hiện ra ngoài mặt, trong lòng cười lạnh một tiếng.

[Im miệng.]

Hệ thống nào sẽ nghe theo nha, từ sau khi nó hung hăng trừng phạt Nhϊếp Dương, vai vế hai người đã đổi lại cho nhau.

[Lúc này vẫn còn giả mù sa mưa, ngươi thật không hổ là ký chủ ta chọn trúng, lòng dạ vừa đen tối vừa mục nát vừa tàn nhẫn.]

Chuyện Nhϊếp Lương hộc máu hôn mê đã bị Vệ Ưng đè xuống, bất kỳ binh lính nào dám lén lút nghị luận đều phải phạt trượng.

Một loạt thủ đoạn nghiêm khắc, lòng quân hoang mang tạm thời ổn định trở lại, nhưng ai cũng biết đây chỉ là tạm thời.

Ban ngày có bảy mươi nghìn binh lính tham chiến, những người này đều tận mắt nhìn thấy lửa lớn ở ải Trạm Giang bị đốt cháy thế nào, tương tự bọn họ cũng biết được trận lửa lớn này bị dập tắt thế nào. Ông trời cũng không nể mặt, đứng về phía kẻ địch, trong lòng bọn họ rất hoang mang rối loạn, lo lắng tương lai của mình.

Đấu với người bọn họ vui sướиɠ vô cùng, đấu với trời không phải là tìm chết sao?

Một đêm này, rất nhiều người lo lắng đến nỗi ngủ không ngon giấc, Nhϊếp Lương cũng thong thả tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau.

Hắn cảm thấy rõ cơ thể nặng nề hơn trước rất nhiều, toàn thân trên dưới đều không có chút sức lực nào.

Hắn vừa mới nghiêng đầu qua thì nhìn thấy con trai mệt mỏi nằm ngủ bên mép giường, một người khác gọi là Nhϊếp Dương cũng đang nằm ngủ say bên cạnh.

“Chủ công tỉnh lại rồi ư?”

Vệ Ưng phát hiện chủ công tỉnh lại trước tiên, tâm trạng sốt ruột lo lắng lập tức bình tĩnh trở lại.

Nhϊếp Lương dùng ánh mắt ra hiệu cho Vệ Ưng nói chuyện nhỏ một chút, để tránh đánh thức Nhϊếp Thanh.

Hắn nhắm mắt suy nghĩ nguyên nhân mình hôn mê, thở dài một tiếng, hỏi: “Sau khi ta hôn mê, tình hình diễn ra thế nào?”

Vệ Ưng nói: “Bên phía Liễu Hi không có động tĩnh gì, trong doanh trại có một số binh lính lan truyền lời đồn, đã xử lý trước rồi.”

Lòng quân không thể bị dao động, một khi dao động rồi thì trận chiến này sẽ không dễ đánh.

Nhϊếp Lương nói với giọng yếu ớt: “Ngàn tính vạn tính lại không tính đến chuyện ông trời cũng đứng về phía cô ta. Tính hết lòng người nhưng lại thiếu một tí ý trời.”