Quyển 1 - Chương 17: Biểu ca Khúc Tĩnh Hàng

Nói về quyền giám hộ An Tiểu Man , gia tộc của mẹ nguyên chủ là những người máu lạnh, họ ghét đứa trẻ có trí lực thấp là cô nên đã chủ động từ bỏ quyền nhận nuôi nguyên chủ.

Nhưng Khúc Tĩnh Hàng biết những người đó làm vậy, đối với cô bé ngốc kia là tốt nhất.

Kỳ thật mọi người ở Khúc gia đối xử với An Tiểu Man cũng không tồi, nhưng không thể bằng An Chấn Vũ là thân sinh phụ thân, hơn nữa hắn còn là người đứng đầu An gia, có điều kiện tốt để lo lắng cho cô, Khúc gia nên từ bỏ quyền giám hộ An tiểu Man.

Khúc Tĩnh Hàng từ nhỏ liền không thích An Chấn Vũ, hắn cảm thấy An Chấn Vũ là kẻ ngụy quân tử.

Hắn không nghĩ để ông ta đưa An Tiểu Man đi, vì thế hắn liền đem hết toàn lực đi chửi bới nam nhân, hy vọng An Tiểu Man nghe xong sẽ đối với An Chấn Vũ sinh ra chán ghét, do đó trở lại Khúc gia.

Đáng tiếc hành động của Khúc Tĩnh Hàng không được như ý nguyện, An Tiểu Man rất không cao hứng nhăn lại mi, cô không thích nghe người khác nói xấu ba ba của mình.

Đang muốn mở miệng phản bác lại hắn, đột nhiên phía sau truyền đến lời nói răn dạy của Lý Tử Hào.

“Khúc Tĩnh Hàng, em giỏi quá ha, chính mình không nghe giảng bài liền thôi đi, còn muốn lôi kéo An Tiểu Man cùng nhau học thói xấu.”

Khúc Tĩnh Hàng ở trường học có tiếng là học sinh xấu.

Không chỉ có học tập kém, thường xuyên đến trễ về sớm, trốn học càng là chuyện thường ngày. Ỷ vào chính mình có thân thể cường tráng, sức lực khỏe liền hóng hách trong trường, trở thành giáo bá.

Lão sư cùng các đồng học khác đều không mấy ưa thích hắn.

Nếu dùng lời nói của mẹ An Tiểu Man, Khúc Tĩnh Hàng chính là lưu manh không học vấn không nghề nghiệp, nên tránh giao lưu với hắn.

Nhưng Khúc Tĩnh Hàng đặc biệt thích quấn lấy nguyên chủ, cho dù cô có làm cách gì đi nữa thì hắn vẫn không buông tha An Tiểu Man.

Hắn bị Lý Tử Hào răn dạy nên chỉ đành im lặng, ngừng nói chuyện, nhưng cũng không quên dặn dò An Tiểu Man.

“Lúc nghỉ trưa nhớ đi đến căn cứ bí mật của chúng ta, anh có chuyện muốn nói với em.”

An Tiểu Man không thích đi đến căn cứ mà Khúc Tĩnh Hàng nói, bởi vì mỗi lần đi sẽ làm cô không được nghỉ trưa, thậm chí còn sẽ đi học trễ. Tuy rằng lão sư sẽ nhân nhượng mà không trách mắng cô, nhưng đi học trễ nhiều lần sẽ làm cô thấy rất ngại.

Nhưng cô không có biện pháp phản kháng lại Khúc Tĩnh Hàng, bởi vì cho dù cô có cự tuyệt hắn đi chăng nữa, cuối cùng kết quả đều sẽ bị Khúc Tĩnh Hàng cưỡng chế mang đi, sau đó cô sẽ bị hắn trừng phạt khiến cho sự việc càng thêm nghiệm trọng hơn thôi.

Cho nên khi tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa đến, cô rất không tình nguyện mà đi phía sau Khúc Tĩnh Hàng, cùng nhau tiến vào căn cứ.

Căn cứ mà Khúc Tĩnh Hàng nói chính là một phòng đựng đồ vật ở nơi hẻo lánh, bị hắn lợi dụng thân phận giáo bá mà chiếm làm của riêng mình, trừ bỏ bọn họ, ai cũng không được tiến vào.

Khi cả hai đã vào phòng, Khúc Tĩnh Hàng liền gấp không chờ nổi mà đem An Tiểu Man ôm vào trong lòng ngực, hắn cắn một ngụm lên cần cổ trắng nõn của An Tiểu Man, hai chân chen vào giữa háng cô, ái muội xoa bóp cái mông mềm mại của cô, nắn bóp đôi vυ" mềm mại trắng sữa của An Tiểu Man.

“Lâu như vậy không thấy, thật là làm anh nhớ chết bảo bối. Tiểu Man bảo bối, mau làm biểu ca hút vυ" bự của em.”

Hắn vừa nói vừa nhấc lên áo của An Tiểu Man.

An Tiểu Man bị động tác kích động của hắn dọa sợ, bất an giật giật thân thể. Giây tiếp theo, cô đã bị nam nhân lột hết quần áo, lộ ra đôi cự vυ" luôn làm nam nhân yêu thích không buông tay.

Hai vυ" trắng nõn bị quần áo cọ vào mà lung lay tạo thành nhũ sóng, làm Khúc Tĩnh Hàng nhìn hoa cả mắt, hắn liền nắm lấy một bên núʍ ѵú phấn nộn, bên còn lại liền vùi đầu ăn ngấu nghiến thịt vυ", nhấm nháp mỹ vị mềm mại.

Đột nhiên, một dấu hôn bắt mắt ở trước ngực An Tiểu Man làm hắn dừng lại động tác, nhìn chằm chằm vào nó.