Chương 10 Đêm Đông Lạnh Giá

Một vài phút sau khi tôi đốt lửa, Rosie trở lại.

Tiếng bước chân của cô ấy vang vọng trong đêm tối hiu quạnh này. Hôm nay gió hơi mạnh làm khói bay vào mắt tôi gây ra một chút khó chịu.

"Thế nào rồi?" Tôi hỏi cô ấy.

"Em đã lên cấp một lần nữa,cũng thu thập được rất nhiều loại cây khác nhau."

"Tốt lắm, em có mở khóa được bất kỳ thứ gì mới không?"

"Em đã nhận được thứ gì đó được gọi là [Thánh địa], nó giống như một nhà kính nhỏ mà em có thể đi đến."

Điều đó nghe có vẻ thú vị.

"Em đến đó như thế nào?"

"Em không biết, em chỉ quyết định đến đó và sau đó được chuyển đến."

Nghe có vẻ như nó giống như một chiều không gian riêng biệt nằm ở một thế giới khác nơi cô ấy có thể đi đến để trồng cây. Mặc dù, tôi không thể chắc chắn đó là gì. Tôi đoán hệ thống mà mọi người có rất khác nhau.

Dù sao, tôi không thể không nghĩ rằng có điều gì đó không ổn.

Cô ấy triệu hồi một số thứ từ kho đồ của mình.

"Em đã thu thập một số trái cây và rau quả để chúng ta ăn."

"Ooh, trông ngon đấy."

Tôi mở menu chế tạo và tìm kiếm một số dụng cụ nấu nướng. Tôi không có kim loại để chế tạo dao nên thứ tốt nhất tôi có thể làm là một nồi đất. Với 20 viên đá, tôi đã chế tạo được nồi đất và gắn nó tạm bợ trên lửa.

Thực sự không biết nên cho gì vào nên tôi cho đại vào một số miếng thịt, cô ấy thêm vào một số rau củ và nước, tạo ra một loại canh. Tôi nhận ra rằng chúng ta cũng cần có tô và muỗng để ăn nên đã chế tạo hai bộ, tiêu hao 40 gỗ.

Khi canh đang nấu, một mùi thơm rất dễ chịu lan ra từ nồi. Tôi ước gì có thêm một số gia vị nhưng lúc này điều đó hoàn toàn không thể..

Hai chúng tôi ngồi xung quanh nồi đất, quan sát lũ Minion của tôi đứng canh gác xung quanh, khu vực này đang trở nên khá đông đúc vì bây giờ tôi có 17 Minion, Minion thợ xây của tôi vẫn đang chăm chỉ xây dựng túp lều.

Khi chúng tôi nhìn hơi nước bốc hơi ra khỏi nồi đất, tôi quyết định nói chuyện với Rosie về quá khứ của cô ấy.

"Cuộc sống của em trước khi được chuyển đến đây như thế nào?" Tôi hỏi.

"Thành thật mà nói, nó khá tốt, em vừa mới ổn định lại cuộc sống của mình."

Cô ấy bắt đầu kể cho tôi nghe câu chuyện của mình.

"Đó là một ngày hè ấm áp khi em, Rosie Moran, lần đầu tiên tìm thấy niềm vui trong cuộc sống.

Trước ngày hôm nay, em chỉ sống cuộc sống nhàm chán. Mỗi ngày chỉ là, thức dậy, mặc quần áo, thu dọn đồ đạc đến trường, lên xe buýt, ngồi học những giờ học đơn điệu, trở lại xe buýt, về nhà, ăn tối, xem tivi và ngủ.

Không bao giờ có sự thay đổi và cũng chẳng bao giờ có bất cứ thay đổi gì.

Trên xe buýt, em luôn cố gắng ngồi một mình, ngay cả khi xe buýt gần như chật kín và mọi người buộc phải ngồi cạnh người khác, em sẽ cắm tai nghe và lấy điện thoại ra, nhìn vào hình nền hoặc mở một ứng dụng ngẫu nhiên mà em không hề quan tâm.

Ở trường, về mặt ngoài thì em có bạn bè, mặc dù họ giống những người cùng mục đích hơn là bạn bè. Em đã phải vật lộn để không ngừng theo kịp nhu cầu thể hiện mình, thể hiện cá tính, cuối cùng, em hoàn toàn ngừng nói chuyện với bất kỳ ai.

Khi em nhìn xuống bài tập trên lớp mà giáo viên phát, không nghĩ gì về nó cả. Em sẽ làm điều đó sau.

Cuộc sống thật nhàm chán, không có gì khiến em hứng thú nữa, không có gì khiến em mỉm cười và không có gì khiến em phấn khích.

Đó là lúc em gặp cô ấy.

Thỉnh thoảng nhìn thấy cô ấy đi dạo quanh trường, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, một cô gái luôn vui vẻ và may mắn, em nghĩ vậy.

Nhưng vào một đêm định mệnh, em đã nhìn thấy cô ấy ở điểm thấp nhất cuộc đời cô ấy. Tính cách vui vẻ, thân thiện của cô ấy chẳng qua chỉ là bình phong. Trong con hẻm tối cạnh cửa hàng tiện lợi mà em hay lui tới, nhìn thấy cô ấy đang đá vào tường và la hét giận dữ.

Em muốn đi mà không gặp cô ấy. Nhưng khi em đang đi ngang qua, cô ấy quay đầu lại và nhìn thẳng vào mắt em.

“Cậu đã thấy đúng không, Rosie?”

"Ư-ừm..."

Khuôn mặt cô ấy nhăn nhó, đó là khuôn mặt mà em chưa bao giờ thấy cô ấy như vậy trước đây. Em sợ hãi nắm lấy mái tóc của mình khi cô ấy nhìn chằm chằm như thể có thể gϊếŧ người.

Cô ấy hít một hơi sâu.

“Cậu sẽ không nói cho ai biết phải không?”

"K-không, tất nhiên là không rồi!"

"Được rồi, vì cậu đã thấy những gì tôi đã làm, cũng có thể nghe thấy mọi thứ."

"Huh?"

"Tôi sẽ kể thêm cho cậu nghe."

Cô ấy đứng dậy và nắm lấy cánh tay em.

"Bây giờ cậu đã liên quan đến tôi, không còn lựa chọn nào khác."

Em đã nhìn vào cô ấy.

"Đây là bí mật của chúng ta."

Cô ấy kéo em đi sâu hơn vào con hẻm. Em lo sợ cho mạng sống của mình, người mà trước đây em ít nói chuyện, người mà em nghĩ là người tử tế nhất trường, giờ đây đang nắm tay em kéo vào bóng tối của vực thẳm.

Lúc đó em không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng em chưa bao giờ biết rằng cô ấy sẽ là người bạn thực sự đầu tiên của em.

Cậu ở đâu? Mackenzie..."

-

-

Tôi gần như quên mất rằng mọi người ở đây đều có câu chuyện của riêng mình, cuộc sống của riêng họ trước thảm họa này - hoặc ít nhất đó là những gì tôi nghĩ.

“Món hầm gần xong rồi à?” Cô ấy hỏi.

Anh thật sự không biết, em muốn nếm thử sao?

"Ừm... Em không chắc... em đoán tôi sẽ thử một trong các loại rau."

Cô chộp lấy chiếc thìa và múc ra một miếng trông có vẻ là cần tây. Sau khi thổi cho nguội một chút, cô nhấm nháp phần cuối và nếm thử.

"Em thực sự không biết." Cuối cùng cô ấy đã kết luận.

"Ồ, đã gần hai giờ rồi, anh chắc chắn là không sao đâu, toàn bộ khu vực xung quanh đã tăng ít nhất năm độ từ đống lửa"

"Được rồi, vậy thì ăn thôi."

Cô múc món hầm vào hai cái bát và hai chúng tôi cùng ăn.

Thật vui khi lần đầu tiên được thưởng thức một bữa ăn ấm áp kể từ khi đến đây.

Sau khi ăn xong, tôi thiết lập các lệnh cho các Minion để chúng trông chừng chúng tôi trong đêm. Lúc này tôi đã có một số lượng lớn Minion nên không còn lo lắng về việc bị vây hãm trong đêm.

Cuối cùng, chuẩn bị đi ngủ thôi.