Chương 20: Thế giới thứ nhất: Bạn trai của bạn thân

Sau khi cao trào qua đi, Trương Nghiêu nhìn đến gương mặt thiếu nữ vừa đỏ hồng vừa đẫm nước mắt, không phải nói trong lòng hắn có chút yêu thích, hôn nhẹ lên má mềm mại của cô một cái. "Tiểu Tiểu, có thích không?"

Ninh Tiểu Tiểu còn chưa thoát ra khỏi tư vị cao trào, thân thể cô như bị thả trôi trên dòng nước, vô định. Nghe thấy giọng nói ôn nhu bên tai không nhịn được mà gật gật đầu, bộ dạng vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.

Trương Nghiêu bật cười một tiếng, giọng cười của thiếu niên trầm ấm khiến Ninh Tiểu Tiểu nhịn không được mà đưa mắt sang, vốn là một người cao ngạo lạnh lùng nhưng khi cười lên lại cuốn hút đến lạ.

Ninh Tiểu Tiểu đưa tay trắng nõn chạm lên khóe miệng của thiếu niên: "Anh cười thật đẹp!"

Đôi mắt thiếu niên thâm thúy, con ngươi lóe sáng lên một cái rồi há miệng ngậm lấy ngón tay ngọc của thiếu nữ hàm hồ nói: "Tiểu Tiểu thích nhìn anh cười như vậy? "

Đầu ngón tay vừa ẩm ướt vừa bị mυ"ŧ nhẹ khiến cô hoảng hốt rút ngón tay ra, hai má đỏ ửng, đôi mắt né tránh nhẹ giọng: "Dạ..."

Trương Nghiêu được người mến mộ rất nhiều, đối với thiếu nữ bày ra tấm lòng cậu cũng chẳng thấy gì khác biệt, chỉ là người con gái trước mắt lại mang đến cảm giác rất khác, cô nói thích thì chính là thích, trong đôi mắt lấp lánh kia chỉ có duy nhất hình ảnh của cậu. Tim đập thịch một cái, cảm xúc xa lạ đến một cách bất ngờ khiến cậu không kịp phản ứng.

"Nếu đã thích thì sau này ở bên cạnh anh, anh cười cho em xem có được không?"

Trong mắt thiếu nữ sáng ngời, con ngươi như trái nho vừa được gội rửa, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng chưa được bao lâu thì thần sắc đã ảm đạm.

"Em... Em là bạn thân của Nhã Kỳ, em không thể làm như vậy."

Trương Nghiêu nhíu mày, cậu không muốn thấy vẻ ủ dột trên gương mặt cô, dường như chỉ khi cô vui vẻ, hồn nhiên, kiều mị, nũng nịu mới khiến cậu hài lòng.

Đưa tay vén vài sợ tóc dính trên má cô, cậu nói: "Vương Nhã Kỳ đó đối tốt với em sao?"

Ninh Tiểu Tiểu cắn cắn môi, đôi mắt khẽ chớp nói: "Cậu ấy là người duy nhất đồng ý kết bạn với em."

Chính vì như vậy nên nguyên chủ hết lần này tới lần khác cam chịu bị cô ta sai sử, chửi mắng, có lẽ con người là vậy, khi cô đơn chỉ cần ai đó chịu hỏi han một câu dù ngắn ngủi thì cũng sẽ tự khắc coi người đó là tri kỉ, thật tiếc, Vương Nhã Kỳ không đáng.

Trương Nghiêu không biết cuộc sống ngày trước của cô ra sao, phải nói là trong thế giới của cậu không có người tên Ninh Tiểu Tiểu này. Cô bất ngờ xuất hiện, mang đến cho cậu nhiều cảm xúc mãnh liệt, giờ khắc này nghe cô nói ra hoàn cảnh đáng thương của mình cậu không nhịn được mà vì cô đau lòng.

Trở người ôm thân thể nhỏ bé đang run rẩy nhỏ giọng khóc vào lòng, bàn tay dày rộng vỗ nhẹ lên tấm lưng trơn bóng, giọng nói cũng thả nhẹ đi vài phần: "Không sao, cô ta không xứng. Em chỉ cần ở bên anh là được, còn lại để anh, được chứ?"

Cậu không xác định được cảm giác với Ninh Tiểu Tiểu là gì. Là thích hay là yêu? Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là hiện tại cậu muốn ở bên cô.

Ninh Tiểu Tiểu vùi mặt trong lòng Trương Nghiêu nên cậu không thấy được khóe môi thiếu nữ hơi cong lên.

Quả nhiên, tất cả đàn ông đều muốn che trở cho kẻ yếu. Giả vờ đáng thương luôn là cách tốt nhất để chiếm được sự đồng tình.

Hai người ôm nhau tâm tình một hồi, sau đó Trương Nghiêu lại ôm cô đi tắm, ở trong nhà tắm không nhịn được mà hung hăn muốn cô một lần. Đến khi Ninh Tiểu Tiểu đói bụng đến hoa mắt khóc lóc xin tha cậu mới chịu mang cô ra ngoài.

Thay chiếc váy mới mà Trương Nghiêu sai người đi mua cho cô, vẫn là màu trắng, trong mắt cậu cô hợp với màu này nhất, rất thuần khiết.

Nếu Ninh Tiểu Tiểu biết được suy nghĩ này của cậu ta chắc chắn sẽ cười chết mất. Thuần khiết? Cô sao?

Trong lúc chờ Trương Nghiêu ra ngoài nghe điện thoại Ninh Tiểu Tiểu trong đầu liên lạc với Đóa Đóa.

Đóa Đóa càu nhàu: "Ây da, kí chủ, người ta đã phải bịt tai cả một đêm đó, đến sáng mà cũng không được yên, haizz..."

Ninh Tiểu Tiểu nghe giọng điệu trẻ con không nhịn được trào phúng: "Ngươi có thể không cần bịt tai a, dù sao cũng là một hệ thống, ngươi cũng nổi lên phản ứng sao?"

Đóa Đóa trong đầu làm bộ dạng thẹn thùng tức giận nói: "Người nói gì vậy chứ? Đóa Đóa dù sao cũng là một mầm non, em không hiểu mấy thứ này đâu."

Ninh Tiểu Tiểu cũng lười nghe nó lảm nhảm, cô bắt đầu hỏi ra nghi vấn của mình: "Bây giờ Trương Nghiêu cùng ta đã ở bên nhau, khi nào thì nhiệm vụ hoàn thành?"

"Cái này a kí chủ, hiện giờ chỉ số thù hận của Vương Nhã Kì với người đã gần tuyệt đối rồi, người cần khiến cho cô ta căm ghét đến mức muốn gϊếŧ chết người, sau đó sắp xếp một kế hoạch thoát li hoàn hảo, khiến cho Trương Nghiêu vì người mà quay sang căm ghét thậm chí là thù hận cô ta là được."

Ninh Tiểu Tiểu nghe xong thì rơi vào trầm tư: "Kế hoạch thoát li hoàn hảo sao?"

Suy nghĩ trong chốc lát, cô liền hỏi Đóa Đóa: "Hiện giờ có biết được vị trí của cô ta ở đâu không?"

Đóa Đóa thích nhất là thể hiện bản thân, nó nói: "Biết a, biết a, cô ta tức giận cả một đêm, bây giờ đang dùng bữa ở nhà hàng Túc Huân cùng với mấy người khác á."

Đúng lúc này, Trương Nghiêu trở lại, Ninh Tiểu Tiểu vội cầm điện thoại lên tìm kiếm nhà hàng Túc Huân. Nghe thanh âm đến gần thì ngẩng đầu lên hướng cậu nở một nụ cười thật tươi: "Nghiêu!"

Trương Nghiêu bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn, đi đến cúi người hôn lên môi cô một cái xong rồi mới vuốt tóc cô dịu dàng hỏi: "Đã nghĩ ra muốn ăn gì chưa?"

Thiếu nữ vừa vui mừng vừa dè dặt đưa điện thoại về phía cậu nói: "Mình đi ăn ở đây được không ạ?"

Sau đó lại như nghĩ đến cái gì cô vội buông điện thoại xuống: "A thôi ạ, ở đây hình như có hơi đắt."

Trương Nghiêu bật cười nhìn bộ dạng buồn bã như trẻ con của cô, không nói lời nào kéo tay dắt cô ra xe chạy đến nhà hàng Túc Huân.