Chương 44: Anh Rể Chân Sút Tài Ba

Đêm kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Viêm Kiệt tỉnh lại trong sự thoả mãn chưa từng có, khẽ giật giật tay, trong lòng hắn đang ôm lấy một khối mềm mại thơm tho, cúi đầu nhìn xuống người con gái trong lòng, hai mắt sâu hun hút hiện lên nét ôn nhu hiếm có. Ninh Tiểu Tiểu nằm gọn trong lòng anh rể ngoan ngoãn như một chú mèo con, đôi hàng mi dài cong vυ"t đổ bóng xuống gò má trắng nõn mượt mà, cánh môi béo mập hồng nhuận mấp máy không biết đang nói mớ cái gì, chiếc chăn bông trắng đắp ngang ngực che đi cảnh xuân vô hạn nhưng lại không thể che đi những vết thâm tím loang lỗ trên cần cổ thon thả. Ninh Tiểu Tiểu nằm trong ngực Viêm Kiệt, hoàn toàn trong tư thế ỷ lại vô cùng, điều này khiến cầu thủ bóng đá được người người ca tụng cảm thấy thoả mãn chưa từng có. Nâng đầu hôn lên gò má phấn hồng lại lân la đến cánh môi làm hắn lưu luyến, ban đầu, chỉ là mơn trớn nhẹ nhàng nhưng càng lúc hương vị ngọt ngào càng cuốn lấy hắn, khiến hắn chỉ muốn nuốt trọn chiếc lưỡi non mềm kia vào bụng. “Ưm…”

Ninh Tiểu Tiểu bị nụ hôn làm cho ngạt thở mà tỉnh lại, hai mắt lèm nhèm buồn ngủ từ từ mở ra, đập vào mắt cô lại gương mặt nam tính cùng đôi mắt sâu chứa đầy du͙© vọиɠ của anh rể. “A!!!” Ninh Tiểu Tiểu thử cử động người, một cảm giá đau đớn chua xót ập tới chạy dọc từ thắt lưng truyền đến hai cánh tay, hai chân gần như tê rần.

Viêm Kiệt vội vàng ôm lấy eo kéo cô vào trong ngực suýt xoa hỏi: “Làm sao vậy? Đau lắm sao?”

Mặc kệ Viêm Kiệt hắn có trăng hoa cỡ nào, nhưng sự ôn nhu trong mắt hắn lúc này thật sự không nhìn ra một tia giả tạo, có thể hắn nguỵ trang quá giỏi, cũng có thể bản chất đàn ông đều sẽ luôn dịu dàng với người phụ nữ từng lên giường với mình. Dù sao thì Ninh Tiểu Tiểu cũng đã không bất kì rung động với điều gì, đôi mắt xinh đẹp thoát lạnh nhạt nhưng rất nhanh liền ngập nước đầy uỷ khuất mà nhìn Viêm Kiệt.

“Hức, đau quá!”

Viêm Kiệt lại càng thêm ôn nhu, dang tay ôm lấy eo cô xoa nắn, môi mỏng ghé bên tai nhẹ nhàng thủ thỉ: “Không đau, không đau, một chút nữa liền hết đâu. Bé cưng đừng khóc, nhé!”

Hắn càng ôn nhu Ninh Tiểu Tiểu càng thêm uỷ khuất, nắm đấm nhỏ đánh vào ngực hắn không ngừng trách móc: “Anh rể hư, rõ ràng hôm qua người ta đã xin anh rể đừng có mạnh như vậy, nhưng anh rể không nghe người ta, hức…”

Không nói còn đỡ, Ninh Tiểu Tiểu vừa nói xong, cảnh tượng nóng bỏng kiều diễm đêm qua lại như thước phim tua chậm trong đầu hắn, côn ŧᏂịŧ buổi sáng vốn đã chào cờ liền thêm cứng rắn ngóc đầu dậy.

“Ngoan, ngoan. Anh rể sai rồi, bé cưng đau ở đâu? Anh rể xem cho em, xem có phải bị thương rồi không.”

Hừ, nam nhân…

Ninh Tiểu Tiểu nội tâm khinh thường nhưng ngoài mặt vẫn tức giận, kéo tay hắn xuống dưới hoa huyệt xưng đỏ mà tố cáo: “Anh xem, đã sưng lên rồi”.

Mẹ kiếp…

Viêm Kiệt thầm mắng một câu, sau đó đầu ngoan tay giữa thô dài vuốt theo dọc mép thịt huyệt sưng tròn lên mà xoa nắn: “Ừm, đúng là sưng rồi, để anh rể nhìn xem một chút”

Nói là làm, hăn xốc chăn lên, thân hình trơn bóng của thiếu nữ liền lộ ra trước mặt, hai tay mạnh mẽ tách hai chân ngọc sang hai bên, hoa huyệt ướŧ áŧ liền bại lộ trước không khí.

“A!!” Ninh Tiểu Tiểu vội la lên, tay nhỏ đưa xuống muốn che lại âʍ ɦộ nhưng lại bị một bàn tay to khác bắt lấy.

“Em không cho anh rể xem thì làm sao anh rể biết được Tiểu Tiểu bị thương có nghiêm trọng không, nào, ngoan, bỏ tay ra”