Chương 2

Không khí đột nhiên an tĩnh, mấy người mặc tây trang đen nguyên bản khí thế ngang nhiên tới đón Lộ Lâm Nguy, giờ phút này cật lực thả nhẹ hô hấp, trong lòng chỉ còn có hối hận.

Thật cẩn thận đưa mắt nhìn lão đại nhà mình, sắc mặt kia đáng sợ tới mức không dám nhìn nhiều thêm một lần.

Lộ Lâm Nguy nhìn chằm chằm Thẩm Nghênh, thanh âm mơ hồ như muốn kéo người xuống vực sâu

“Tiền —— viện —— trợ?”

Thẩm Nghênh gật gật đầu: “Tuy rằng ta tự nói ra da mặt có hơi dày, nhưng nói một câu có ân cứu mạng cũng không quá đáng nhỉ?”

“Còn có tiền mấy ngày này anh ở lại, tiền cơm cùng với tiền chăm sóc.” Đối với khuôn mặt tối đen của đối phương nghi ngờ nói: “Anh sẽ không cho rằng những chuyện đó đều miễn phí đúng không?”

Thấy sắc mặt Lộ Lâm Nguy càng sâu thêm một tầng, Thẩm Nghênh nhắc nhở nói: “Ngẫm lại ta đối với anh vừa cẩn thận vừa tỉ mỉ, nhân nhượng khắp nơi, cho dù huyết mạch của Thẩm gia cũng xếp sau ngươi nha.”

“Ta chu đáo như vậy ngươi cư nhiên không nghĩ đến trả giá?”

Lộ Lâm Nguy chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trong yết hầu mơ hồ có vị tanh ngọt.

Cái gì cũng không muốn trả giá? Hắn thiếu chút nữa trao đi trái tim của chính mình.

Lúc này nhìn cô gái trước mắt, mong muốn vặn gãy cổ cô Lộ Lâm Nguy cũng có .

Hắn cố nở ra một nụ cười lạnh băng, nhìn chằm chằm Thẩm Nghênh nói: “ Đời này của chưa từng chịu qua lừa gạt như vậy.”

Lời này vừa ra, độ ấm toàn bộ phòng khách độ kịch liệt giảm xuống, mấy người mặc tây trang đen vặn cổ vận sức chờ phát động công kích.

Thẩm Diệu cảm thấy chỉ cần phiếu cơm của chị hắn ho khan một cái, những người này trong giây lát sẽ ngay lập tức xử lý bọn họ, sợ tới mức sắp tiểu ra ngoài.

Cũng may cuối cùng Lộ Lâm Nguy cái gì cũng không làm.

Hắn mỉa mai mà nói với Thẩm Nghênh: “Cô nói đúng, ân cứu mạng, đủ để cho ta tha thứ lần nhục nhã này.”

“Chỉ một lần này.”

Nói xong vươn tay, nhẹ nhàng vẫy vẫy, một người mặc tây trang đen liền móc ra một tấm thẻ ngân hàng.

Ngón tay hắn kẹp tấm thẻ, ngạo mạn duỗi đến trước mặt Thẩm Nghênh : “ Tiền bên trong sẽ khiến cô vừa lòng.”

Thấy Thẩm Nghênh không chút do dự vui mừng tiếp nhận, Lộ Lâm Nguy cắn chặt răng.

Lạnh lùng nói: “Chúng ta đi.”

Thời điểm ra cửa, dư quang nơi khóe mắt nhịn không được nhìn lướt qua, thấy lực chú ý của cô gái kia còn ở trên tấm thẻ, một tia cũng không phân cho hắn.

Ác niệm trong lòng Lộ Lâm Nguy cuồn cuộn, lại bị cưỡng chế áp lại.

Bất quá chỉ là một cô gái tham lam mà thôi, cùng những người trước đây gặp nhau chẳng khác gì cả.

Không, cái này càng ngu ngốc hơn, có hắn ở trước mặt, trong mắt cư nhiên chỉ thấy được lợi ích nhỏ nhoi trước mắt này.

Nghĩ đến đây Lộ Lâm Nguy càng tức giận, đây là đang ngóng trông nàng thả cần câu dài câu cá lớn?

Lộ Lâm Nguy đi rồi, Thẩm Diệu trực tiếp mềm nhũn ngã xuống ở trên sô pha, thấy chị hắn vội vàng tra số dư thẻ ngân hàng, thanh âm giống như sắp khóc: “Chị, hắn rốt cuộc là người nào?”

“Chị như thế nào mà ngay cả loại người này cũng dám lừa bịp tống tiền? Bọn họ muốn động thủ, hai chúng ta cộng lại cũng không đủ xào một mâm.”

Thẩm Nghênh nhìn số dư còn lại trong thẻ, trên mặt lộ ra nụ cười vừa lòng.

Đối với đứa em tiện nghi nói: “Chuyện này sao có thể gọi là lừa bịp tống tiền, em ngẫm lại mấy ngày này vì chăm sóc hắn em đã nấu cơm, giặt quần áo, lau sàn nhà lặp đi lặp lại chỉ để nhân nhượng thói ở sạch của hắn.”

“Chị không muốn em coi thành quả lao động của mình không ra gì .”

Thẩm Diệu phản ứng lại: “Đúng vậy! Chị dụ kẻ ngốc, kết quả từ đầu tới đuôi đều là em xuất lực, trước khi em trở về chị còn lấy cơm hộp lừa gạt em, lúc này em cảm thấy em có thể bỏ học gả chồng làm nội trợ, dựa vào cái gì người hắn cảm tạ chính là chị a?”

“Không được, tiền chị có được chia cho em.”

Thẩm Nghênh cũng không keo kiệt, ngay tại chỗ liền chuyển 500 cho hắn.

Thời điểm Thẩm Diệu nhìn thấy tiền đến tức giận đến quá sức: “Chỉ có thế này? Xem tư thế kia của hắn trong thẻ ít nhất có đến vài vạn, chị liền chia cho em 500?”

Thẩm Nghênh chỉ muốn nói với em trai, em đối với tổng tài bá đạo hoàn toàn không biết gì cả, biểu tình trên mặt lại là lời nói thấm thía ——

“Em không thể chỉ xem chính mình trả giá cái gì, còn phải xem mình nhận được cái gì.”

“Tuy rằng em trả giá vất vả, nhưng đồng thời cũng thu hoạch kỹ năng nha, lấy bản lĩnh hiện tại của em, cho dù lưu lạc đầu đường cũng không sợ đói chết. Đây là bản lĩnh mưu sinh, trừ bỏ chị của em còn có ai sẽ tận tâm bồi dưỡng em?”

“Không phải em nói muốn mời con gái nhà người ta đến để bộc lộ tài năng sao? Không có sự rèn luyện mấy ngày này, em có thể cạnh tranh được chỗ nào?”

“Hình như đúng là có chuyện như vậy.” Thẩm Diệu gãi gãi đầu, nghĩ đến cô gái mình theo đuổi, cũng liền không nghĩ đến việc truy cứu sự keo kiệt của chị hắn nữa.

Thẩm Nghênh vừa lòng gật gật đầu: “Đúng rồi nha, mấy lời vừa rồi chị nói, về sau đi tìm việc nếu có người nói như vậy với em, nhớ rõ không nói hai lời liền đi, không phải chỗ tốt đâu.”

Thẩm Diệu: “……”

Thời điểm muốn nói thêm cái gì, liền thấy Thẩm Nghênh đã trở về phòng.

Hệ thống lúc này mới tìm được cơ hội mở miệng, thanh âm của nó cũng có chút run rẩy: 【 ký chủ, ta đối với chuyện ngài lừa gạt hệ thống, làm hệ thống ôm chờ mong hành vi không thực tế tiến hành khiển trách mãnh liệt. 】

【 Chuyện này có ý gì? Nghĩ dựa vào hành vi tham lam hám tiền đẩy lùi nam chính? 】

【 nói cho ngài, ngài quá ngây thơ rồi, nếu cho rằng hệ thống ngược văn dễ dàng bị lợi dụng sơ hở như vậy, thì hoàn toàn sai. 】

Thẩm Nghênh đánh gãy lải nhải của đối phương: “Dừng a, ta dám lấy hết thảy mọi thứ thề rằng không ý nghĩ này.”

【 vậy thẻ ngân hàng trong tay ngài là chuyện như thế nào? Nếu thật sự yêu tiền, chỉ cần công lược nam chính xong xuôi, muốn cái có cái đó chẳng phải sao? 】

Thẩm Nghênh nói: “Nhưng dựa theo cốt truyện mà xem, hắn không phải trở về vài tháng sau mới đến tìm ta sao?”

“Mấy tháng này ta cũng muốn ăn cơm được chứ.”

【 nhưng trong tay ngài ít nhất có mười vạn, cũng đủ cho ngài sinh sống mấy tháng, nếu không phải ác ý phá hư nhiệm vụ, thỉnh ký chủ giải thích hành vi làm điều thừa này của ngài. 】

Thẩm Nghênh nghi hoặc nói: “Hệ thống các ngươi không tiến hành điều tra về bối cảnh của ta liền tìm đến?”

“Ta tuy rằng sống rất khiêm tốn, nhưng trong nhà cũng rất có tiền, tuy rằng cũng không phải ăn không hết, nhưng làm gì có chuyện dùng mười vạn sinh hoạt túng quẫn mấy tháng?”

Hệ thống nghẹn, lại không tin nói: 【 Chỉ vì chuyện này? Nếu ngài không cự tuyệt nhiệm vụ, vì cái gì chỉ mấy tháng cũng không thể nhẫn nại, chuyện tầm thường này đáng giá để ngài đánh đổi hảo cảm của nam chính sao? 】

“Tầm thường?” Thẩm Nghênh cười khẽ một tiếng: “Ta chưa từng che giấu, sở dĩ thoải mái trói định cùng hệ thống, là bởi vì muốn sống một cuộc sống nhẹ nhàng giàu có, không cần vì bất cứ chuyện gì mà nỗ lực.”

“Nữ chính ngược văn vừa lúc phù hợp cái tiêu chuẩn này, chỉ cần nằm liền có cốt truyện tìm tới , theo như lời ngươi nói , trốn cũng tránh không khỏi.”

“Không cần ta nỗ lực bất cứ chuyện gì, công tác cũng có thể hoàn thành, nếu như vậy, ngươi vì cái gì muốn ta hy sinh chất lượng cuộc sống một cách không cần thiết?”

Này mẹ nó còn không phải là bỏ mặc? Hệ thống cuối cùng đã nhìn thấy một kẻ trộm tiền lương còn sống sờ sờ.

Nó cười lạnh nói: 【 Để ta nhắc nhở ngài, tuy rằng sự sắp đặt của cốt truyện không thể làm trái, nhưng tình cảnh của nữ chính phần lớn là từ độ hảo cảm của nam chình mà quyết định. 】【 trước đây quan hệ và cảm tình của nam chính với ký chủ tốt đẹp, dựa theo hệ thống đánh giá, sau khi ký chủ bị mang đi, tình cảnh đại khái so với nguyên chủ tốt hơn nhiều, nhưng là hiện tại liền không nhất định sẽ như vậy. 】

【 nam chính tuy rằng sẽ như cũ đối với ký chủ nhớ mãi không quên, nhưng nội tâm tràn ngập cảm tình mâu thuẫn lẫn nhau, những chuyền này đều sẽ trực tiếp biểu hiện trên hành vi cùng thái độ sau này của nam chính đối với ký chủ. Mời ký chủ tự giải quyết cho tốt đi. 】

Chờ xem, không qua mấy tháng nữa cô gái này liền sẽ vì sự thiển cẩn của chính mình mà hối hận.

Thẩm Nghênh nghe vậy lại chỉ cười cười, xốc chăn lên nghiêng người nằm xuống, mở máy tính bảng liền bắt đầu xem phim truyền hình, đầu giường chất đầy đồ ăn vặt trái cây, một lần xem này chính là cả một ngày, cho đến khi vẫn là Thẩm Diệu làm cơm xong tới gọi nàng.

Thời điểm lười biếng nhàn tản luôn không cảm giác được thời gian trôi đi, chờ ngày nọ Thẩm Diệu dọn hành lý trở về nói chính mình đã nghỉ hè, Thẩm Nghênh mới kinh ngạc phát hiện đã qua đi hơn một tháng.

Mấy ngày nay nàng trầm mê vào internet cùng trò chơi, chơi đến trời đất tối tăm. Trước kia bởi vì chuyện cần làm mỗi ngày đều rất nhiều, thật ra lại chưa bao giờ mặc kệ chính mình trầm mê hưởng thụ thú vui vào bất cứ cái gì.

Lúc này buông thả chính mình, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Nhưng thật ra Thẩm Diệu không quen nhìn bộ dạng hỗn loạn của nàng hiện giờ, bỏ ra nửa ngày nói liên tục, chính là đem người kéo lên, một hai phải cùng nàng tham gia buổi tụ hội hôm nay của bạn bè.

“Đây là sợ ngân sách tiêu dùng dự toán không đủ?” Thẩm Nghênh liếc mắt một cái liền nhìn ra tính toán của hắn.

Thẩm Diệu mặt đỏ lên, vội vàng lấy việc nghỉ hè sẽ ôm đồm việc nhà ra bảo đảm.

Được rồi, vừa lúc tiền ông chủ Lộ cấp cho còn chưa tiêu được bao nhiêu.

Hai chị em bắt xe cùng nhau ra cửa, tới trung tâm thương mại , Thẩm Nghênh không cùng đứa em trai tiện nghi đi chơi, nhưng thật ra cho hắn ít tiền, chính mình tự di chuyển vào trung tâm.

Bối cảnh của thế giới nhiệm vụ cùng thời đại hiện thực không sai biệt lắm, mặt khoa học kỹ thuật cũng xấp xỉ.

Nhưng dù sao cũng là một thế giới khác, chỉ là âm nhạc phim ảnh, trò chơi điện tử, thời trang nhãn hiệu xa lạ, đều đủ để Thẩm Nghênh duy trì cảm giác mới mẻ một đoạn thời gian rất dài.

Cho nên lần này ra ngoài, Thẩm Nghênh chính là mua không ít.

Hệ thống thấy gia hỏa này mua sắm hàng xa xỉ giá cả sang quý tự nhiên như vậy, tư thái thanh thản nhẹ nhàng, đối với quy tắc hoạt động của cửa hàng cao cấp rõ như lòng bàn tay.

Nhưng thật ra thực sự có chút tin tưởng điều kiện kinh tế của nàng ở trong hiện thực không tồi.

Thẩm Nghênh đi dạo tận hứng, ký giao hàng tận nhà, liền tay không ra khỏi trung tâm thương mại.

Lúc này sắc trời đã tối, nhưng sinh hoạt ban đêm mới vừa bắt đầu.

Thẩm Nghênh đang chuẩn bị tìm nơi nào đó uống một chén, đã bị một hòa thượng mặc áo bào vừa vặn chặn lại.

“Vị nữ thí chủ này, ta nhìn thấy ấn đường của ngàu biến thành màu đen, sắc mặt trắng bệch, nhất định nghiệp nợ gút mắt từ đời trước, nhân quả quấn thân. Nơi này của ta có một lá bùa, hóa giải báo ứng quấn thân, thí chủ ngươi mang lên đi.”

Trung tâm thương mại phồn hoa, nhưng cũng ngư long hỗn tạp, buổi tối vừa đến các loại đầu trâu mặt ngựa cũng ra ngoài, loại hòa thượng lừa đảo kéo người đến liền bắt đầu cường mua cường bán không tính là hiếm thấy.

Diện mạo của nguyên chủ chính là thuộc về loại nhu nhược đáng thương đơn thuần tiểu bạch hoa, vậy nên thực dễ dàng trở thành mục tiêu của loại người này.

Hòa thượng giả kia trong lúc nói chuyện liền phải đem bùa nhét vào trong tay Thẩm Nghênh, nếu như lá bùa rơi vào trong tay nàng, không trả tiền chỉ sợ khó rời đi.

Thẩm Nghênh liếc mắt nhìn hòa thượng giả một cái, trong nháy mắt ánh mắt trở nên thâm trầm, nhưng nhìn kỹ lại hình như ảo giác từ ánh đèn ban đêm.

Nàng hướng phương hướng bên cạnh dịch một bước, duỗi tay chặn động tác của hòa thượng, hướng tới hòa thượng ngăn nàng lại nói: “Thứ này quá quý trọng, có thể kháng cự tai nạn đổ máu.”

“Đại sư ngươi giữ lại cho tốt, vẫn là bảo trọng tánh mạng trước rồi hẳn phổ độ chúng sinh.”

Nói xong tiếp tục lui hai bước, kéo ra khoảng cách sau đó từ bên cạnh tránh đi.

Kẻ lừa đảo kia xem sự linh hoạt của nàng, chỉ phải mắng câu đen đủi, tiếp theo lại ở trong đám người tìm tòi mục tiêu kế tiếp.

Nhưng mà Thẩm Nghênh chưa đi ra ngoài được vài bước, liền nghe được phía sau truyền đến một trận xôn xao.

“Có một hòa thượng thời điểm cản người mua bùa không xem đường, trượt chân ngã, răng cửa đập xuống đất, vẻ mặt đầy máu.”

“Đó là hòa thượng giả, chính là lợi dụng cảnh hỗn loạn. Mỗi ngày đều ngăn đón những cô gái nhỏ để tống tiền.”

“Ha ha ha, bùa của hắn chất lượng không được nha, cho một bao cũng không ngăn được tai họa.”

Không ít người vây chung quanh xem náo nhiệt, Thẩm Nghênh lại chưa từng quay đầu.

Hệ thống thấy thế có chút phát ngốc: 【 Chuyện này hẳn là không phải trùng hợp đi? Ký chủ biết huyền học? 】

Thẩm Nghênh nghe vậy đều cười: “Ngươi cho rằng đang viết tiểu thuyết à? Chuyện gì cũng không làm là có thể quyết định vận mệnh tốt xấu của một người?”

“Cho dù là có thể, tại sao lại vừa lúc lộ ra sơ hở để ngươi có thể nắm lấy?”

Hệ thống cũng cảm thấy chính mình ngốc, có chút thẹn quá hóa giận: 【 ký chủ, để ta nhắc nhở ngài, vừa mới tiêu phí xa xỉ đã tiêu hết một nửa tiền của ngài. 】

【 nếu nam chính còn chưa tới tìm ngài, ngài cũng vô pháp duy trì chi tiêu như vậy cho đến phần cốt truyện sau. 】

Không ngờ Thẩm Nghênh nghe xong cũng chấp nhận gật gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay mua có chút chưa đã thèm, thành bắc còn có một khu trung tâm thương mại lớn, ta cũng không thể vì ngăn chặn tiền chi tiêu cao mà không ra khỏi cửa được.”

Nói rồi liền đối với hệ thống oán giận nói: “Ngươi không phải hệ thống sao? Nghĩ biện pháp đi nha. Không phải nói tốt ta trốn hắn đuổi ta có chạy đằng trời sao? Chúng ta chỉ ở chỗ này như thế nào hắn còn chưa tới?”

Hệ thống: 【……】

Hảo gia hỏa, cô gái này liền trông cậy vào nằm là có thể hoàn thành nhiệm vụ đúng không? Đúng là thối tận gốc rồi.

Bị nàng nói như vậy , giống như nó làm việc không tích cực.

Hệ thống bực đến không nói nổi.

Lúc này Thẩm Nghênh nhận được điện thoại của đứa em trai tiện nghi, là bạn học của hắn gọi tới.

Nói là thằng ngốc kia hiện tại uống đến say như chết, để nàng qua đón.

Nghe liền biết là vì để nổi bật trước mặt con gái nhà người ta, bị ép uống đến choáng váng.

Thẩm Nghênh mắt thấy nhàn rỗi không có việc gì, liền thuận tay đón một chiếc xe.

Nơi Thẩm Diệu bọn họ ca hát là trong một trung tâm giải trí lớn, có hơi nhiều tầng, Thẩm Nghênh lười đi vào tìm, liền ở bên ngoài chờ bọn họ đi ra.

Nàng đứng ở bên cạnh của vào, khoảnh khắc chán đến chết liền nhìn thấy mấy chiếc siêu xe ngừng ở cửa.

Người giữ cửa ân cần đi ra đón, những người đó lại không để hắn tới gần, mà là người phía trước nhanh chóng xuống xe, cung kính mở cửa xe.

Người đàn ông từ trên xe bước xuống nguyên bản nhìn thẳng đi về phía trước, dư quang nơi tầm mắt lại ngó đến một bóng hình.

Bước chân hắn đình trệ, sau khi xác nhận không có nhìn lầm, trên mặt nhiều ra thêm một cái cười lạnh, hướng phương hướng đó đi qua.

Lúc này Thẩm Nghênh đang đứng giữa đám người, đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến một thanh âm ——

“Nơi này không có đàn ông cho cô nhặt.”