Chương 3-7

Tô Cảnh Dương rất biết ơn, nhưng hắn càng ngày càng phát hiện Lương thiếu gia đối với hắn quan tâm quá mức.

Tô Cảnh Dương cảm thấy nhân phẩm và tướng mạo của Lương Lộ đều tốt, tuy nhiên hắn không có ý định ở thế giới này nói chuyện yêu đương, sớm muộn hắn cũng phải đi.

Tô Cảnh Dương nghe Lương Lộ hỏi cũng không trực tiếp phủ nhận. Dung Thành là địa phương nào, hắn chưa từng nghe nói, hệ thống cũng không có nói với hắn.

Lương Lộ cũng không đi theo hắn nữa, dựa một bên lắc quạt, hiểu rõ cười cười, “Quãng thời gian trước Dung thành chủ mới vừa hạ lệnh, cho phép con dân cùng ngoại tộc kết hôn. Chúng ta ở sát biên giới Dung Thành, ta cũng quan sát được, gần đây trong trấn xuất hiện không ít gương mặt trẻ tuổi xa lạ. Ngươi khẳng định chính là thuộc đám người đó”.

Tô Cảnh Dương nghe hắn nhắc đến Dung Thành, tiếp tục trầm mặc, Lương Lộ nghĩ như thế nào thì để hắn nghĩ như vậy đi.

Cuối cùng Lương Lộ nói với hắn: “Nếu ngươi thực sự không có chỗ để ở thì liền ở lại cửa hàng đi, vừa vặn cách vách cửa hàng có gian phòng nhỏ, trước đây người hầu cũng nghỉ ở đó, tuy rằng hơi hẹp, nhưng ngươi gầy, hẳn là không sao”.

Tô Cảnh Dương nghĩ, ngủ lại cửa hàng cũng phải chuyện gì lạ, không có gì không thích hợp, liền cảm kích mà gật đầu. Ngày hôm trước trời mưa, miếu đổ nát bị dột, hắn bị ngâm trong nước mưa cả một đêm, khó chịu muốn chết, hơn nữa hiện tại hắn không có tiền, nếu bị bệnh thì không tốt chút nào, bây giờ vừa vặn có nơi để tránh gió tránh mưa.

Cùng lúc đó có khách hàng vào mua quần áo, Tô Cảnh Dương vừa vặn mượn cơ hội không nói chuyện tào lao với Lương Lộ nữa, chạy tới cửa tiếp khách. Khách hàng nhìn một vòng liền đi, Tô Cảnh Dương đưa bọn họ đi ra ngoài, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh. Hắn chợt thấy thân ảnh gầy gò quen thuộc.

Chính là hắn. Người cho hắn mượn bát ngày hôm đó.

Vì chuyện ngày đó, trong lòng Tô Cảnh Dương vô cùng hổ thẹn, luôn suy nghĩ tới hắn. Lúc này nhìn thấy hắn liền kích động, đang trông coi cửa hàng nhưng lại muốn đuổi theo hắn, ngẩng cổ ngó theo bóng lưng hắn mấy lần.

Lương Lộ đi tới, nhìn theo tầm mắt hắn, hỏi Tô Cảnh Dương: “Ngươi nhìn người ta chằm chằm làm gì?”.

Tô Cảnh Dương nghe hắn nói như vậy, quay đầu lại kinh ngạc hỏi hắn: “Ngươi biết hắn sao?”.

Lương Lộ kéo khóe miệng, nở một nụ cười không rõ nói: “ Đương nhiên là ta biết hắn. Chuyện năm đó huyên náo rất lớn, trong trấn này không ai là không biết hắn”.