Chương 7-1

Tô Cảnh Dương nhớ tới hệ thống số 1 đã từng nhắc nhở hắn, nếu người được giúp đỡ không thấy cảm kích, mà ngược lại còn căm hận hắn thì năng lượng sẽ bị giảm đi. Chỉ trách hắn không cẩn thận gặp xui xẻo, có nỗi oan cũng không thể giải thích được.

Thêm một phần bởi vì bà lão kia già sắp xuống lỗ rồi, hắn cũng không tiện đánh trả. Chưa nói đến đạo đức, ai đúng ai sai, nếu hắn đánh lại bà lão kia, người ta mà bị gì thì hắn cũng không có tiền đền, nên chỉ có thể chấp nhận bị đánh.

Lần này coi như giúp hắn học được một bài học, lần sau đi thu thập năng lượng không thể liều mạng, gặp ai cũng tuỳ tiện giúp.

Tô Cảnh Dương khôi phục tâm tình, cũng không thấy hệ thống số 2 ra cười nhạo hắn, bước nhanh chân về hướng nhà Lăng Ly, tiện thể mua trên đường một bọc kẹo đường cho A Hiên.

Nghe Lăng Ly nói A Hiên chưa từng được ăn kẹo đường, được Tô Cảnh Dương đút một viên kẹo liền ăn một cách ngon lành.

Lăng Ly bưng cơm vào bàn, thấy Tô Cảnh Dương mặc dù đang ôm A Hiên chơi đùa nhưng khuôn mặt vẫn chưa hết tức giận, liền hỏi ăn bị làm sao. Tô Cảnh Dương cũng không che giấu, đem chuyện ngày hôm nay gặp phải kể lại cho Lăng Ly.

Lăng Ly đi tới xem cánh tay hắn liền phát hiện đều bị sưng lên, có thể thấy được bị người ta đánh rất mạnh. Lông mày nhíu lại, “Thật là quá đáng”.

Lúc ăn cơm Tô Cảnh Dương nghe Lăng Ly nói, hoá ra bà lão kia không phải chỉ căm giận một mình hắn. Trước kia Lăng Ly cũng từng gặp phải. Khi đó đang đi qua cửa nhà bà lão kia, vì trong người đang mệt mỏi nên đi đường có chút chậm chạp, bị bà lão kia đuổi đánh một trận, nói hành vi của hắn không đứng đắn, cố ý giả bộ quấy rối cháu trai bà đọc sách.

Bà lão kia không chỉ mắng người, ngay cả chó mèo hoang không cẩn thận kêu mấy tiếng cũng bị bà ta hung hẵn đuổi đánh. Vì bà ta lo lắng nếu không yên tĩnh thì cháu trai sẽ không chăm chú đọc sách được, thi không tốt, đương nhiên không thể làm quan, những người xung quanh sẽ không muốn quan hệ với nhà bà ta.

Tô Cảnh Dương nghĩ lại mà thầm than thở, thật xui xẻo, không dưng tự nhiên đυ.ng tới một bà lão không biết phải trái.

Lăng Ly lắc đầu một cái nói: “ Nhà bọn họ chỉ có hai bà cháu, bà lão luôn hi vọng cháu trai mình sẽ thi đậu trạng nguyên, đón bà đến Tân Thành hưởng phúc, giúp bao đời nhà họ nở mày nở mặt.

Trong đầu Tô Cảnh Dương nhớ lại hình ảnh thanh niên đọc sách bên kia cửa sổ kia, nhìn mặt liền biết học hành không ra gì thì làm sao mà đậu trạng nguyên? Sợ là nằm mơ giữa ban ngày!

Sự tình ngày đó Tô Cảnh Dương coi như chuyện không may, liền quên nhanh. Sau buổi cơm trưa thấy Lăng Ly đang ngồi trong sân đan giỏ, Tô Cảnh Dương đang thất nghiệp nhàn rỗi cũng muốn học nghề thử nhưng kết quả là vụng về khiến tay bị thương, máu chảy ròng ròng.

Lăng Ly băng vết thương cho Tô Cảnh Dương, không cho hắn làm nữa. Tô Cảnh Dương không thể làm gì khác ngoài việc ngồi xổm một bên nhìn. Lăng Ly rũ mi mắt, gò má điềm tĩnh, động tác tay nhanh mà thành thạo, chẳng mấy chốc đã làm xong cái khung giỏ. Tô Cảnh Dương khen hắn giỏi y hệt mấy người thợ khéo léo lành nghề.

Lăng Ly nói: “ Ngày trước mới bắt đầu học ta cũng giống ngươi vậy, nhưng lâu dần cũng biết làm, nhưng mà Cảnh Dương, ngươi không cần học làm cái này làm gì”.

Bởi vì A Hiên nên Lăng Ly không thể mỗi ngày ra ngoài đi làm việc, hơn nữa mọi người trên trấn đều ghét hắn, không muốn thuê hắn làm việc. Lăng Ly chỉ có thể nhờ lòng tốt của một đại nương, nhận chút việc vặt đem về nhà làm. Tuy rằng không kiếm được bao nhiêu tiền nhưng đối với hắn như vậy cũng là tốt rồi. Tiền tích luỹ trước đây đều đã đem đi chữa bệnh cho A Hiên, hắn chỉ dựa vào mấy đồng ít ỏi này mà sống qua ngày.

Trước đó vài ngày cơ thể Lăng Ly vẫn luôn không khoẻ nên không thể làm việc, trong nhà túng quẫn không có lương thực, A Hiên đói bụng đến phát khóc. Hắn không còn cách nào nên mới ra đường đi xin cháo về cho A Hiên ăn. Hắn đã đoán trước sẽ bị gây khó dễ, nhưng lại gặp được Tô Cảnh Dương. Lăng Ly cảm thấy đây là chuyện may mắn nhất trong mấy năm gần đây.

Lăng Ly bỗng nhiên dừng động tác trong tay, nghiêng mặt sang khẽ mỉm cười với Tô Cảnh Dương, đôi mắt màu nâu nhạt lấp lánh toả sáng trên khuôn mặt.

Tô Cảnh Dương: “… ? ? ?”.

Tô Cảnh Dương đột nhiên thấy nguồn năng lượng mãnh liệt hấp thu vào trong cơ thể hắn, không phản ứng kịp, chỉ biết ngây ngốc. Chính mình không làm gì cả, bỗng nhiên lại thu thập được năng lượng? Lăng Ly cảm kích hắn điều gì? Gặp được Lăng Ly, hắn đã thu thập được kha khá năng lượng rồi.

Tô Cảnh Dương nhìn Lăng Ly dở khóc dở cười, Lăng Ly không biết hắn làm sao, lo lắng muốn hỏi hắn, hắn lại đột nhiên đứng lên, nói phải tiếp tục đi ra ngoài kiếm việc làm.

Nhìn Tô Cảnh Dương hào hứng đi ra ngoài, Lăng Ly đuổi theo hai bước, ở phía sau kêu hắn: “Buổi tối nhớ về nhà ăn cơm”.

Tô Cảnh Dương vừa đi vừa quay đầu phất tay với Lăng Ly: “ Ta biết rồi”.

Nhưng mà Tô Cảnh Dương không ngờ rằng đang đi trên đường thì gặp Lăng Lộ. Mắt hắn vẫn bị bầm đen làm cho khuôn mặt vốn anh tuấn trở nên thật buồn cười. Tô Cảnh Dương nhìn thấy hắn, cũng không tránh, tiếp tục nghênh ngang đi về phía trước.

Lương Lộ ở trong đám người tìm thấy hắn, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, nhanh chân chạy như điên về phía bên này, sau đó cản hắn lại.

Tô Cảnh Dương khoanh tay, liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói: “ Ngươi muốn làm gì? Muốn đánh nhau sao?”. Lương Lộ liên tục cười khổ, tay vừa mở quạt vừa nói “ Sao có thể chứ? Ta tới tìm ngươi để nói chuyện, không thì… Trước tiên tìm nơi nào mát mẻ rồi nói chuyện được không?”

Tô Cảnh Dương phất tay né cánh tay Lương Lộ đang níu mình, “Có rắm mau phóng!”.

“Cảnh Dương, đêm hôm trước, buổi tối ngày hôm đó…” Lương Lộ do do dự dự, dường như đang tìm từ thích hợp để nói, không muốn kí©h thí©ɧ Tô Cảnh Dương, “ Người ngủ với ngươi hôm đó, không phải ta đúng không?”.

Lương Lộ sau khi say rượu tỉnh lại cũng suy nghĩ một hồi, lúc đó Tô Cảnh Dương đang đánh hắn liền hôn mê. Hắn lảo đảo định bò qua xem Tô Cảnh Dương có chuyện gì không thì cũng bất tỉnh nhân sự. Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy quần áo hắn vẫn còn nguyên, trong người cũng không có cảm giác như được phát tiết sau khi làm chuyện ấy. Những vết mờ ám trên người Tô Cảnh Dương khẳng định không phải do hắn làm.

Hắn nghĩ đến chỉ có một khả năng đó là ngày đó cửa hàng không đóng cửa, mà ngoài đường cũng có nhiều lưu manh…

Tô Cảnh Dương không không muốn cùng Lương Lộ xảy ra chuyện hiểu lầm gì, nói thẳng: “ Tất nhiên không phải ngươi”. Lúc này đột nhiên nghĩ tới gì đó, căm tức nói, “ Ta cũng không cần ngươi phải lấy ta, tránh ra!.”

Nhưng Lương Lộ lại bắt lấy cánh tay Tô Cảnh Dương, không cho hắn đi. Viền mắt Lương Lộ hơi ửng hồng nhìn chăm chú Tô Cảnh Dương một lúc lâu, ánh mắt mang theo ảo não và hối hận, “ Cảnh Dương, xin lỗi ngươi. Ta thật sự là… Ngày đó uống nhiều rượu, đầu óc mơ hồ, vô liêm sỉ, ta tưởng rằng chúng ta là hai bên tình nguyện, trong lúc nhất thời không kiềm chế được, ta….”.

Tô Cảnh Dương rút tay ra, nói: “ Tại sao ngươi có suy nghĩ chúng ta là hai bên tình nguyện??”.

Lương Lộ nói, “ Ta thấy ngươi đối xử ôn hoà với ta, còn hay cười với ta.”.

“ Ngươi ngu ngốc! Ngươi là ông chủ của ta, lẽ nào mỗi ngày ta bày vẻ mặt lạnh lùng với ngươi?”.

“Nói chung, nói chung tuy rằng ngày đó không phải ta làm, thế nhưng tóm lại vẫn do ta nên ngươi mới mất đi trinh tiết, ta nhất định sẽ bù đắp cho ngươi thật tốt”.

“Phốc…” Tô Cảnh Dương nghe thấy bốn chữ mất đi trinh tiết thì suýt sặc, hiểu ra Lương Lộ vẫn đang hiểu lầm chuyện gì. Tô Cảnh Dương cũng không tiện giải thích với hắn, cũng không muốn đi giải thích, vượt qua Lương Lộ đi lên phía trước, “Ta không cần ngươi bồi thường, sau này đừng tìm ta nữa”.

Ngay lúc Tô Cảnh Dương đi qua, Lương Lộ liền nói: “Ta có thể giúp ngươi làm thẻ thân phận”.

Tô Cảnh Dương nghe vậy quả nhiên bước chân liền dừng lại, quay đầu lại, mắt sáng như đuốc, chuyện này thật sự mê hoặc rất lớn với hắn.

Lương Lộ thấy hắn quả nhiên dừng lại, vội vàng lại nói: “ Nhưng mà ngươi phải quay lại tiếp tục làm việc cho cửa hàng của ta, ngươi đừng trừng mắt nhìn ta, yên tâm yên tâm, ta không phải đồ háo sắc, có chút hiểu lầm nên mới xảy ra chuyện như vậy, sau này ta sẽ không có nữa”.

Tô Cảnh Dương khinh bỉ hắn, “ bây giờ lại tỏ ra quân tử?”

Lương Lộ nói: “Ta thật sự chỉ muốn bồi thường cho ngươi, ngươi không phải người sẽ hay tính toán, để bụng đúng không? Ngươi đến làm việc tại tiệm sách của ta đi, vừa thu tiền vừa ghi chép kiểm tra kho sách. Tiền công cũng sẽ cao hơn so với bên cửa hàng may, có được không?”.

Mặt Tô Cảnh Dương tuy không có biểu hiện gì nhưng trong lòng sớm đã động tâm rồi, chưa làm được thẻ thân phận thì chỉ có thể làm cho Lương Lộ mới kiếm được tiền. Vẫn nên đồng ý, tạm thời có thể giải quyết khó khăn trước mắt. Coi như nếu Lương Lộ có ý đồ khác, bản thân Tô Cảnh Dương cũng có thể đối phó được.

Tô Cảnh Dương nói: “Được, ta đồng ý, nhưng mà… Ngươi có thể giống như lúc trước trả trước cho ta tiền công được không?”.

“Được, không thành vấn đề.” Lương Lộ nói xong liền dẫn đường, “Trước tiên ta đưa ngươi đi xem gian phòng nghỉ ngơi bên kia, lớn hơn với gian phòng cũ nhiều, sau này ngươi có thể ở lại.” Sau đó lặng lẽ nở nụ cười với Tô Cảnh Dương, “ Đừng lo lắng, ta sẽ không nửa đêm tới tìm ngươi nữa đâu”.

Tô Cảnh Dương nói: “Ta có chỗ ở rồi, không cần qua đó.”

Lương Lộ ngược rất kinh ngạc, không biết tại sao hắn có thể nhanh chóng tìm được chỗ ở như vậy, đang mở miệng muốn hỏi, Tô Cảnh Dương ngắt lời hắn hỏi hắn về chuyện làm thẻ thân phận. Lương Lộ nói với hắn rằng chuyện này không khó, chủ yếu là biết quan hệ, tìm mấy người có quyền hạn viết giấy chứng minh thân phận giao cho bên quan phủ, nói rằng làm bổ sung, thân phận là em họ nhà bà con xa.

Chỉ cần có thể làm được hộ khẩu, Tô Cảnh Dương không để ý tới mấy chuyện vụn vặt này.

Nghe Lương Lộ nói muốn thẻ thân phận làm xong hoàn chỉnh thì phải chờ khoảng chừng hơn một tháng.