Chương 11-1

Cha mẹ Lưu Nguyệt kia bởi vì già rồi thân thể lại mắc bệnh, thuốc thang suốt cũng chưa đỡ, lâu rồi không có qua làm phiền Lăng Ly. Nhà hành xóm sát vách không có ai ở, thời điểm Tô Cảnh Dương đến đây ở cảm thấy thật thanh tịnh. Không chỉ buổi tối mà ngay cả ban ngày cũng không nghe được tiếng người, vô cùng yên tĩnh như một thế giới nhỏ bị ngăn cách.

Hiện tại có hàng xóm mới chuyển đến, không chỉ có Lăng Ly, Tô Cảnh Dương trong lòng cũng vô cùng hiếu kỳ người đến ở là ai.

Chỉ là bọn hắn ngóng trông mãi, mấy ngày trôi qua bên sát vách cũng không có động tĩnh. Thân thể Lăng Ly cũng dần dần tốt lên, đầu cũng không đau nữa. Lăng Ly đi cà nhắc hướng về bên nhà sát vách không có người ở ngó ngiêng, khuôn mặt vốn thanh lãnh nay lại có chút ấm ức.

Tô Cảnh Dương nhô đầu ra nhìn thấy sắc mặt của Lăng Ly, liền biết hắn làm sao.

Tô Cảnh Dương đem bánh trứng chiên cùng với cháo mang lên bàn, gọi Lăng Ly vào nhà ăn điểm tâm. Tô Cảnh Dương ôm A Hiên, ăn qua loa vài miếng rồi cho A Hiên ăn.

Tô Cảnh Dương nấu ăn thực sự không tốt, nhưng cũng không phải không biết nấu, thế nhưng lại làm bánh trứng chiên cực ngon, A Hiên đặc biệt yêu thích món này của hắn, có thể một lúc ăn được mấy cái.

Lăng Ly vốn muốn bế A Hiên cho Tô Cảnh Dương ăn được thoải mái, nhưng Tô Cảnh Dương không cho, trái lại một bên cho A Hiên ăn, một bên nói với Lăng Ly: “A Ly, ngươi đang suy nghĩ lung tung có đúng không?”.

Ở trước mặt hắn Lăng Ly căn bản không giấu được chuyện gì, nghe Tô Cảnh Dương nói như vậy, sắc mặt hắn cũng nhất thời có điểm khổ sở, tay quấy cháo trong chén, rũ mắt thấp giọng nói: “Có lẽ là lúc trước người mua nhà không biết mấy tin đồn về ta nên mới mua nhà, nhưng chỉ sợ bây giờ biết rồi nên không trở lại nữa”.

Tô Cảnh Dương suy tư chốc lát, nói với Lăng Ly: “Ta với ngươi các cược với nhau không?”.

Lúc này Lăng Ly mới ngẩng đầu lên, biểu tình khó hiểu, “Đánh cược cái gì?”.

“Trong vòng mười ngày, hàng xóm mới sẽ tới ở. Nếu như ta thắng, ngươi liền… Liền mỗi ngày đều cười với ta một cái.”

Tô Cảnh Dương vừa mới dứt lời, A Hiên ở trong l*иg ngực của hắn liền quơ tay nhỏ, cười lên khanh khách, đôi mắt trong suốt cong cong đáng yêu, trông vô cùng hồn nhiên, hẳn là nó nghe hiểu nên mới cười.

Ăn điểm tâm xong, Tô Cảnh Dương đứng dậy dọn dẹp bàn, chuẩn bị cầm chén bát đi rửa. Lăng Ly muốn tranh làm nhưng Tô Cảnh Dương kêu hắn nghỉ ngơi đi, nhưng Lăng Ly nói cơ thể đã khoẻ lại bình thường, vẫn giành chén bát đi rửa.

Tô Cảnh Dương nắm tay A hiên nói với hắn: “Ta bị người hầu hạ như thiếu gia, bây giờ ngươi bị thương, tới cái bát cũng vẫn không cho ta rửa.” Tô Cảnh Dương ở nhà chăm sóc Lăng Ly hai ngày, ngày thứ nhất Lăng Ly vẫn chóng mặt không xuống được giường, việc nhà giao cho Tô Cảnh Dương. Nhưng ngày thứ hai Lăng Ly đã bắt đầu dậy nấu cơm, giặt giũ quét tước, dọn dẹp cũng là Lăng Ly làm, không cho Tô Cảnh Dương nhúng tay vào việc gì. Tô Cảnh Dương chỉ muốn giúp đỡ Lăng Ly, nhưng ngược lại Lăng Ly lại cảm thấy thương tâm.

“Những việc này vốn dĩ là việc ta phải làm.” Lăng Ly nói

Tô Cảnh Dương bất đắc dĩ, vén tay áo lên hỗ trợ, “Làm gì có chuyện phải làm hay không phải làm, ai làm cũng được hết.”

“Ngươi mỗi ngày ở bên ngoài khổ cực như vậy, ở nhà nên nghỉ ngơi. Thêm nữa…Việc ta có thể làm chỉ có những chuyện đó”. Lăng Ly không nói thêm nữa, đem hắn đẩy ra bên ngoài, kêu hắn nhanh chóng đi tiệm sách.

Tô Cảnh Dương cũng đoán được trước, bây giờ chi phí ăn mặc trong nhà đều do hắn chi, chắc hẳn Lăng Ly cảm thấy áy náy với hắn cho nên luôn dùng hết khả năng đối xử tốt với hắn.

Đi mấy bước, Tô Cảnh Dương vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn hướng phòng bếp, Lăng Ly đang rửa chén, A Hiên ngồi xổm bên cạnh ôm chân Lăng Ly, ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Phát hiện ánh mắt của Tô Cảnh Dương, Lăng Ly xoay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt cong lên nhìn hắn mỉm cười, “Buổi tối nhớ về sớm ăn cơm.”

“Ừm! Biết rồi!” Tô Cảnh Dương gật đầu rời đi, đồng thời càng quyết tâm thực hiện kế hoạch đã suy nghĩ bấy lâu nay.