Chương 12-2: Mời ăn cơm

“Ngươi vừa mới đến chắc hẳn chưa quen nơi đây”. Lăng Ly vừa kéo tay A Hiên để nó không cắn ngón tay, một bên theo bản năng liếc mắt về hướng Tô Cảnh Dương, mới tiếp tục nói: “Nếu như… Nếu như ngươi không chê, có thể sang ăn với chúng ta, ta nấu cũng khá nhiều.”

“Có thật không? Không thể tốt hơn.” Tên kia không chút khách khí đáp lại, mặt mày còn mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn Lăng Ly, vẻ mặt ôn hòa nói: “Các ngươi về nhà trước, ta thay quần áo sau đó sẽ qua liền”.

Lăng Ly nói: “Đúng rồi, còn không biết… Nên xưng hô với ngươi như thế nào?”.

Đôi mắt đen trong trẻo của thiếu niên liếc Tô Cảnh Dương tựa hồ muốn nói gì đó nghẹn đỏ cả mặt, lộ ra một nụ cười, miệng cười tươi muốn loá mắt, y nói với Lăng Ly: “Ta nhỏ tuổi hơn ngươi, gọi ta A Dịch là được rồi”.

Tô Cảnh Dương: “……”.

Tô Cảnh Dương về đến nhà, thả gà ra sau đó buông thang xuống thở hổn hển. So sánh ra mới phát hiện, hoá ra người ta đối xử với mọi người thật khách khí, riêng đối với hắn là không khách khí thôi. Đệt! Tâm lý thật khó chịu.

Lăng Ly đem A Hiên để dưới đất, trù trừ một chút mới đi tới nhỏ giọng hỏi Tô Cảnh Dương, “Ngươi có phải là không vui khi ta mời y tới ăn cơm không?”.

Lăng Ly lúc đó cũng nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn quả thật không mấy vui vẻ.

Tô Cảnh Dương quay đầu lại nhìn hắn một chút, tỉnh táo lại, nhất thời có mấy phần dở khóc dở cười, “Ta không có. Hơn nữa A Ly, đây là nhà của ngươi, ngươi muốn mời ai…”

“Đây cũng là nhà của ngươi.”. Lăng Ly nắm lấy tay hắn, nhìn chăm chú vào hắn lắc đầu, ôn nhu nói, “Nếu ngươi không thích thì chúng ta đổi cách khác cảm ơn hắn cũng đc, ta không muốn ngươi không vui.”

Tô Cảnh Dương nghe được tâm lý vui rạo rực, hắn cũng không muốn làm khó Lăng Ly, “Ta không phải không, chỉ là ta bị phát hiện leo trộm sang tường nhà hắn nên cảm thấy hơi lúng túng. Y tới thì tới, nhiều lắm ăn mấy bữa cơm, cũng không có gì đáng ngại, huống chi y là ân nhân cứu mạng của A Hiên, xác thực phải cảm ơn hắn thật tốt.”

Lăng Ly lúc này mới yên tâm chút, cười gật đầu, “Hảo, ta xuống nhà bếp chuẩn bị chút.”

Sáng sớm Lăng Ly đã nấu canh cải xanh với thịt, từ khi Tô Cảnh Dương nhận được tiền lương, mỗi ngày đều mua thịt đem về nhà, hơn nữa còn mua rất nhiều. Lăng Ly cảm thấy rất đau lòng, kêu Tô Cảnh Dương để tiền lại dành dụm, không cần mua lung tung, có cơm ăn no là đã tốt lắm rồi. Nhưng Tô Cảnh Dương vẫn là làm theo ý mình, nói thích ăn thịt tươi, không thích ăn thịt đã ướp qua.

Lăng Ly không ngăn được hắn, cũng hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đem đồ hắn mua về rồi làm chút đồ ăn mới lạ, xào chưng chiên các kiểu. Tô Cảnh Dương rất thích ăn. A Hiên cũng ăn nhiều hơn trước, mặt tròn vo, không giống như trước kia nhìn gầy gò đến đáng thương. Ngược lại là Lăng Ly, ăn mãi mà vẫn gầy, nhưng bù lại nhìn khí sắc tốt hơn trước.