Chương 12: Tôi rất hoài nghi trình độ chuyên nghiệp của cô

Tạ Thời Quân nhìn Tô Ngộ Khanh vẻ mặt nghiêm túc, khóe miệng không khống chế được co rút.

Lục Minh Lan cười hào phóng "Cô Tô nói đùa rồi, chúng tôi diễn tập rất tốt, dù sao Tạ lão sư cùng Trình lão sư, ba người chúng tôi đều có kinh nghiệm trên sân khấu."

Đây là đang ám chỉ cô không có kinh nghiệm đi?

Nụ cười của Tô Ngộ Khanh ngày càng sâu hơn "Như vậy à, vừa rồi nhìn thần sắc của thầy Tạ, tôi còn tưởng có sự cố xảy ra, không có là tốt rồi."

"........" Sự tiếc nuối này hình như biểu hiện hơi quá lộ liễu đi?

"Sao có thể? Cô Tô hiểu nhầm rồi".

"Haiz, đúng vậy, là tôi hiểu nhầm rồi" Tô Ngộ Khanh gật đầu.

Lục Minh Lan nghẹn họng, có cảm giác bị người ta chơi cho một vố, lên không được mà xuống cũng không xong

Còn đang định nói tiếp, ba người Tô Ngộ Khanh đã rời đi.

" Thật ngông cuồng" Tạ Thời Quân bĩu môi châm chọc.

Lục Minh Loan tươi cười rạng rỡ nhưng không thể nhìn ra ý tứ trong ánh mắt.

Trong phòng luyện tập, Cố Trạm ngồi trên mặt đất, một lời khó nói nhìn Tô Ngộ Khanh "Tô Ngộ Khanh, tuy rằng chúng ta diễn tập cũng tạm được, nhưng cô có thể đừng ngông cuồng như vậy không?"

Nếu có sai sót gì xảy ra thì sao?

Phòng luyện tập của ba người là mặt băng, di chuyển không dễ, động tác vũ đạo cũng rất hạn chế.

Đặc biệt là Cố Trạm lại bị thương, cho nên lúc diễn tập bọn họ đặc biệt dùng sức, cuối cunhf kết quả của buổi diễn tập đầu tiên này coi như cũng ổn.

Không tệ lắm.

"Không có gì cả" Tô Ngộ Khanh nâng mí mắt một cái.

Đây rõ ràng là cái nồi mà hệ thống chết tiệt kia ném cho cô mà.

Cố Trạm dừng lại, không nói gì nữa, cầm lấy lời bài hát trong tay tiếp tục ngân nga.

Bài hát này cơ bản đều là tiếng Anh, rất khó nhớ.

"Uống nước đi "Hạ Tô Nghiễn cầm hai chai nước, đưa cho Tô Ngộ Khanh một chai.

"Tôi đã bảo Phó Cẩn đi Hoa Thái đàm phán hợp đồng, hoan nghênh cô gia nhập Thừa Thiên."

Tô Ngộ Khanh dừng lại, thước phim trong phòng luyện tập phải hai đến ba ngày mới cắt ra, anh lại cố ý nói vào lúc này.

"Sau này xin thầy Hạ chiếu cố nhiều rồi "Cô lộ ra một nụ cười tươi sáng.

Công ty giải trí dưới trướng tập đoàn Thừa Thiên, đây gọi là Thừa Thiên.

Là một tay Hạ Tô Nghiễn sáng lập.

Cố Trạm bên cạnh có chút mơ hồ "Các người đang nói cái gì vậy?"

"À, chính là như anh nghĩ. "Tô Ngộ Khanh nghiêng đầu.

"Ôi trời...."

Hạ Tô Nghiễn liếc hắn một cái "Công ty của anh cũng không tệ lắm."

Cho nên đừng nghĩ đến Thừa Thiên.

Cố Trạm trong nháy mắt ngừng thở,thật đáng thương.

……

Sáu giờ, tổ tiết mục tạo hình cho các tổ đội tới phòng nghỉ, ba mươi mốt vị nghệ sĩ, hợp thành bảy đội.

Ba đội ba người, ba đội năm người, một đội bảy người.

Bảy phòng nghỉ.

Bên ngoài hội trường, những khán giả mua vé xem trực tiếp với giá cao đang xếp thành hàng dài để được vào trong.

Hiện trường tổng cộng có một ngàn người xem,cuộc bỏ phiếu chia làm bỏ phiếu trực tiếp tại hiện trường và bỏ phiếu qua mạng.

Bỏ phiếu trực tiếp tại hiện trường là chọn ra người được yêu thích nhất,còn bỏ phiếu qua mạng là bỏ phiếu cho người không yêu thích nhất.

Cho nên nói đạo diễn Lâm thật sự là quá cao tay.

Phòng nghỉ số ba, Tô Chanh Tịch, Giang Thần An cùng chung một tổ đội,bởi vì hai người bọn họ bỏ lỡ lúc phân tổ, trực tiếp gia nhóm ba người ban đầu.

Chính là nhóm của Hạ Sơ Vi.

"Tiểu thư. "Trợ lý của Tô Chanh Tịch đi vào, mặt không cảm xúc gật đầu với cô ấy.

Tô Chanh Tịch đang tạo hình thấy vậy thì khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Cô Tô, làn da của cô thật đẹp. "Hạ Sơ Vi ở bên cạnh, hâm mộ nhìn Tô Chanh Tịch.

Lời này làm cho Tô Chanh Tịch trong lòng đắc ý.

Để có được làn da căng bóng mịn màng này, cô đã phải trả giá không ít.

"Da của cô Hạ cũng rất đẹp" Tô Chanh Tịnh hé miệng cười.

Hạ Sơ Vi hơi nâng mặt "So với cô Tô còn kém xa, nói thật, Tô Ngộ Khanh so ra còn kém cô rất nhiều."

Tô Chanh Tịch nhíu mày, lời này sao lại không được tự nhiên như vậy?

Cô cười có lệ, không trả lời nữa.

Hạ Sơ Vi thấy vậy, trong lòng hơi buồn, cô ta cũng thật không biết nói chuyện.

"Thầy Hạ, trang phục biểu diễn của ba người đã được đem đến rồi. "Trong phòng nghỉ số năm, đội tạo hình của tổ tiết mục đi vào.

Bởi vì trình tự ra sân của bọn họ xếp ở phía sau, tạo hình cũng làm muộn một chút.

Nói đến trình tự lên sân khấu, đạo diễn Lâm đặc biệt tùy ý, dựa theo số thứ tự phòng nghỉ đã chọn để lên biểu diễn.

Tô Ngộ Khanh bọn họ vừa vặn là số 5.

"Ừ, vất vả rồi. "Hạ Tô Nghiễn gật đầu.

Tổng cộng có bốn ngời đi vào, hai nam hai nữ, đều là nhà tạo mẫu có tiếng ở trong giới.

Trang phục biểu diễn của nhóm bọn họ là màu bạc, cũng đại biểu cho ánh sáng, bộ đồ của Tô Ngộ Khanh là một chiếc váy ngắn màu bạc có dây treo nhỏ, phần eo được thiết kế thêm một chiếc thắt lưng, có khoét một lỗ rộng bằng ngón tay cái.

Váy này người bình thường hầu như không dám mặc thử, vì căn bản sẽ lộ ra tất cả các khuyết điểm trên cơ thể, một tí cũng không sót.

"Cô Tô, tôi sẽ giúp cô tạo hình nhé "Một thợ trang điểm nữ đi tới bên cạnh Tô Ngộ Khanh, cười nói.

Thái độ của cô không có gì khác thường, nhưng trực giác Tô Ngộ Khanh có chỗ nào không đúng.

Cô không thể hiện thái độ gì gật đầu, đánh giá người trước mặt.

"Hệ thống, người này có phải sẽ gây bất lợi cho tôi hay không? "Cô hỏi thầm trong lòng

"Ký chủ, cái này ta không..."

" Nếu đã là hệ thống sự thật thì hẳn là cũng không thể nói dối. "Tô Ngộ Khanh nhàn rỗi mở miệng.

“……”

Giằng co một lát, tiếng máy móc càng thêm cứng nhắc, "Vâng, đúng vậy"

Trong mắt Tô Ngộ Khanh hiện lên nụ cười, trong lòng có chút tính toán.

Một lát sau, cô nghiêng đầu nhìn mình trong gương, khóe miệng mơ hồ co rút "Lão sư, tạo hình lần này của tôi, cô có thể giải thích không?"

Hạ Tô Nghiễn và Cố Trạm vốn cũng không chú ý, nghe cô nói thì quay đầu nhìn "Phụt..."

Cố Trạm trực tiếp phun ra "Khụ khụ, vị lão sư này, tạo hình này của cô thật khác biệt!"

Khuôn mặt vốn hồng hào của Tô Ngộ Khanh trở nên trắng bệch, lông mày biến thành kiểu lông mày ngang thịnh hành ở Hàn Quốc từ hai năm trước, cảm giác như chạm tới cả thái dương, trông như là hai con dao nhỏ, đường kẻ mắt cũng được vẽ rất dài, càng tăng thêm vẻ sắc bén.

Nếu tô thêm một màu son đỏ trên môi, trông quả thật không khác gì một ma nữ vừa ăn thịt trẻ con.

Bị mấy người nhìn chằm chằm, thần sắc của thợ trang điểm hơi cứng ngắc, bất quá rất nhanh liền điều chỉnh lại "Cô Tô từ khi ra mắt vẫn luôn là hình tượng ngọc nữ thanh thuần, lần này trang điểm trên sân khấu thay đổi một chút có lẽ có thể làm cho người xem hai mắt phát sáng"

Tô Ngộ Khanh trước kia, bất kể ăn mặc hay làm việc, đều học theo Tô Chanh Tịch.

Tô Chanh Tịch thiết lập hình tượng ngọc nữ băng thanh ngọc khiết, cô đương nhiên cũng là nữ minh tinh thanh thuần.

Nhưng vẽ hổ không thành lại bị nói thành cẩu, cô bị cư dân mạng trào phúng chế giễu là bắt chước Tô Chanh Tịnh, chỉ là một cái bản sao hỏng.

"Vậy cô cảm thấy kiểu trang điểm này phù hợp với sân khấu hôm nay của tôi ư?" Tô Ngộ Khanh tùy ý nhíu mày, nghiêng người trên ghế, lấy tay xoa trán, trông cự kì tao nhã.

Mấy thợ trang điểm ngẩn người, kinh ngạc trước cách cư sử và khí chất của Tô Ngộ Khanh.

"Nếu muốn mang đến sự bùng nổ về thị giác, tất nhiên......"

"Tôi là đang rất hoài nghi độ chuyên nghiệp của cô. "Sắc mặt Tô Ngộ Khanh hơi nhạt, không nghe cô ngụy biện nữa " Tô Chanh Tịch cho cô bao nhiêu lợi ích rồi?"

"Cô Tô nói đùa gì vậy. "Vẻ mặt thợ trang điểm khẽ biến.

"Vậy sao?"

"Chúng tôi yêu cầu đổi đội tạo hình. "Hạ Tô Nghiễn nhìn thợ tạo hình kia, nhíu mày, trực tiếp nói với PD.

Ba thợ trang điểm khác đồng thời biến sắc.

Nếu như truyền ra ngoài bọn họ bị Hạ Thần đòi đổi người, vậy trong nghề này cũng không cần lăn lộn nữa đi.

"Thầy Hạ......"

Cô gái kia cũng có chút hoảng hốt "Thầy Hạ, cô Tô có chút đang nói quá, tôi còn chưa làm xong tạo hình, làm xong là có thể nhìn thấy hiệu quả tổng thể, cô ấy là đang quá sốt ruột..."