Chương 15: Sức lực của ba người

[Khoa trương, ai dám làm càn trước mặt Hạ Thần?]

[Tô Ngộ Khanh cũng chỉ có mỗi khuôn mặt, lát nữa mở miệng đừng làm liên lụy đến Hạ Thần là được.]

[Đúng vậy, đúng vậy, ngàn vạn lần đừng làm ảnh hưởng đến con trai tôi. Nếu không tôi gϊếŧ cô ấy mất!]

"Nói cho tôi biết, các bạn đến dây là vì ai nào? "Tề Minh đem microphone đưa ra phía khán giả.

Khán giả đã sớm điên cuồng, tiếng thét chói tai liên tiếp "Hạ Thần, Hạ Thần!"

"Tiếp theo xin mời người mà các bạn mong chờ nhất chính là Hạ Tô Nghiễn và đồng đội của anh ấy, Cố Trạm, Tô Ngộ Khanh..." Tề Minh hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, không khí hiện trường cuối cùng cũng trở lại.

"Hạ Thần! Hạ Thần!"

Có Hạ Tô Nghiễn ở đây, tiếng hét của fan Cố Trạm đều bị nhấn chìm.

Hạ Tô Nghiễn và Tô Ngộ Khanh liếc nhau, dẫn đầu đi ra ngoài, anh một tay đút túi, trên mặt lộ ý cười.

Tô Ngộ Khanh và Cố Trạm đứng bên cạnh anh.

Baa - -

Ánh đèn sân khấu đột nhiên xuất hiện.

Kỹ thuật của đạo diễn Lâm đơn giản là tuyệt vời, có ông ấy ở đây, các nghệ sĩ căn bản không cần quan tâm đến vấn đề của ánh sáng.

Thịnh Thế mỹ nhan, vô luận là hiện trường hay là truyền hình trực tiếp, tất cả mọi người theo bản năng nhẹ nhàng hô hấp.

"Chào mọi người, tôi là Hạ Tô Nghiễn."

"Chào mọi người, tôi là Tô Ngộ Khanh."

"Tôi là Cố Trạm."

Cho đến khi thanh âm của ba người vang lên.

"Rất chờ mong màn biểu diễn của ba vị, xin hỏi ba vị chuẩn bị xong chưa?"

Hạ Tô Nghiễn, thần tượng của hắn!

"Chuẩn bị xong rồi. "Hạ Tô Nghiễn điều chỉnh mạch một chút, cười khẽ.

Aaaaaaaaa! Hiện trường lại là một trận thét chói tai.

Ánh đèn tối xuống, chỉ lờ mờ thấy được vị trí của bọn họ.

Baa - -

Âm nhạc đầu tiên vang lên, một chùm đèn chiếu đến, Cố Trạm bắt đầu nhảy.

Khoảnh khắc tỏa sáng đầu tiên là của anh ấy.

Hắn đeo micro, vừa ngẩng đầu lên , ánh mắt liền thay đổi, có người, trời sinh đã thích hợp với sân khấu.

Gương mặt của nam đoàn, tuyệt đối không phải hư danh.

Mỗi một động tác của hắn, đều đắn đo gắt gao.

[Trời ạ, đây mới là thị giác thịnh yến, vừa rồi nhìn cái gì vậy?]

[Quá là đặc sắc đi!]

Trong phòng phát thanh, nhân viên công tác và đạo diễn Lâm trong lòng cũng rất hài lòng, trình độ nghiệp vụ vẫn còn.

Bất quá tay của anh ấy vẫn bị ảnh hưởng , vừa rồi động tác vung tay xoay người , rõ ràng thấy sắc mặt có biến hóa.

Cuộc gặp gỡ của Cố Trạm kết thúc, xen kẽ vào là tiếng hát của Tô Ngộ Khanh.

Phát âm tiếng Anh thuần khiết, thanh âm trong suốt theo ánh đèn màu trắng sáng lên vang lên, mọi người theo bản năng nhìn sang, sau đó liền sửng sốt.

Tô Ngộ Khanh hát hay như vậy sao?

Hai câu hát, sau đó chính là vũ đạo, biên đạo bài hát này của bọn họ thiên về nhảy hiện đại, nhưng cũng không thiếu yếu tố nhảy đường phố.

Quay đầu nhìn lại, nhấc chân, móc chân......

Cô giống như một tinh linh đang nhảy múa giữa bầu trời sao, chung quanh đều là bóng tối, chỉ có ánh sáng bao bọc quanh người cô.

Dường như cô đang muốn được ăn cả ngã về không, cô muốn chạy trốn, cô không cam lòng...

Nhạc đã thay đổi!

Tiếng trống dồn dập, trở nên nhỏ vụn, tiếng hát mang theo một chút cấp bách.

Đột nhiên, một tia sáng màu váng chiếu tới

Hạ Tô Nghiễn giống như thần, tiếng hát khàn khàn mang theo sức mạnh, vũ đạo tràn ngập hy vọng và động lực.

Anh đến bên cạnh Tô Ngộ Khanh.

Hai người cùng nhau cố gắng, phá vỡ, chạy trốn.

Rào......

Dường như có âm thanh vỡ vụn nào đó vang lên, Cố Trạm xuất hiện, đối lập với hai người.

Sau lưng hắn phảng phất bóng tối vô tận.

Sức hút cực hạn của ba người, tiếng hát cùng vũ đạo va chạm.

Cho đến khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, điệu nhảy cuối cùng kết thúc và cả ba dừng lại.

Trên mặt đều là hy vọng vượt qua bóng tối để tiến về với ánh sáng, một cuộc sống mới.

Hiện trường yên tĩnh một lát, sau đó vang lên nhữngtiếng vỗ tay cùng hò hét trước nay chưa từng có.

Sân khấu này thật bất ngờ.

Ba người trên sân khấu dùng hết sức lực, để cho tất cả mọi người chấn động.

Ánh mắt Lâʍ đa͙σ u ám, báu vật ở đâu ra, lại có một mặt này?

"Phương hướng cải biên bài hát này, hình như... là Tô Ngộ Khanh làm. "Phó đạo diễn sững sờ mở miệng.

Không thể tin được.

Bài hát này vốn tương đối nhẹ nhàng, lại còn có thể cải biên như thế, tràn ngập bóng tối , trói buộc, ngăn cản, cuối cùng sinh ra ánh sáng, phá tan trói buộc, đạt được tự do cùng cuộc sống mới.

Hoàn toàn phù hợp với chủ đề kỳ một.

Những bình luận liên tục xuất hiện, có người không tin vào mắt mình.

[Tô Ngộ Khanh... Cô còn có bao nhiêu thứ mà chúng tôi không biết?]

[Sức lực trên sân khấu của cô ấy, thậm chí còn lợi hại hơn cả Cố Trạm, một tiền bối!]

[Thật tuyệt vời! Vừa hát vừa nhảy tất cả đều xuất sắc! Ai bảo cô ấy đi làm diễn viên vậy hả, phung phí của trời có hiểu hay không!?]

[Cái này, cô ấy là người của Hoa Thái, Hoa Thái có cổ phần của Tô gia...]

[Được, hiểu rồi.]

[Đúng rồi, vừa rồi hình như tôi nhìn thấy chỗ ghi biên đạo phía dưới, ngoại trừ tên Cố Trạm, còn có Tô Ngộ Khanh.]

[ Quả thật nhìn nhầm cô ấy rồi, còn có thể làm ra một ản mới....]

[........]

"Màn trình diễn vừa rồi của ba người thật sự quá khiến người ta kinh ngạc!! "MC kích động đi tới bên cạnh ba người bọn họ.

"Kế tiếp là giai đoạn kéo phiếu bầu, có một phút đồng hồ để kéo phiếu thời gian, ba người ai sẽ lên kéo phiếu nhỉ?"

Không thể nói nhiều trước khi bỏ phiếu.

Hạ Tô Nghiễn nhìn Tô Ngộ Khanh.

Tô Ngộ Khanh mỉm cười, đuôi mắt nhướng lên, đường kẻ mắt màu trắng thật sự đánh thẳng vào mắt người xem, khán giả trước màn hình hô hấp trì trệ, bị vẻ đẹp bạo kích.

Cô lắc đầu, với tính tình của hệ thống, cô vừa mở miệng chính là tự rước họa vào thân.

"Nào, vẫn là cô Tô lên kéo phiếu đi. "Là một fan đủ tư cách, Tề Minh cảm thấy phải hiểu được ánh mắt Hạ Thần, trực tiếp đưa microphone cho Tô Ngộ Khanh.

“……”

Tô Ngộ Khanh bất đắc dĩ tiếp nhận microphone, "Chào mọi người, bỏ phiếu nhất định phải thận trọng, bỏ phiếu cho nhóm tốt nhất."

Cô chỉ chỉ chính mình.

Khóe miệng Cố Trạm mơ hồ giật giật.

Khán giả và những người khác...

Dường như có chút không biết xấu hổ.

" Cô Tô chỉ nói như vậy thôi sao?"

"Ừm , vậy thôi. "Tô Ngộ Khanh gật đầu.

"... "Cho nên hắn phải nói tiếp như thế nào?

Tề Minh cảm thấy hôm nay đυ.ng phải mội cái chướng ngại vật lớn trong sự nghiệp của bnar thân!

"Ha ha ha...... "Khán giả tại hiện trường phản ứng lại, phát ra từng đợt tiếng cười.

Tô Ngộ Khanh đột nhiên nói thật, còn có một câu đáng yêu như vậy.

MC vội vàng nói tiếp hai câu, sau đó để cho người xem bỏ phiếu, kết quả bỏ phiếu công bố cuối cùng, ba người Hạ Tô Nghiễn liền xuống sân khấu.

Phía sau sân khấu, Cố Trạm đang muốn nói chuyện, Tô Ngộ Khanh liền nhìn hắn nhíu mày, "Tay anh thế nào?"

"Cố Trạm, tay cậu làm sao vậy? "Người đại diện của Cố Trạm biến sắc.

"Không có gì, chỉ nứt xương mà thôi. "Sân khấu biểu diễn rất tốt, Cố Trạm đều bỏ qua vấn đề rằng tay mình bị thương.

Nứt xương? Mà thôi?

Cô ấy như lửa đốt đưa Cố Trạm đến bệnh viện, Hạ Tô Nghiễn và Tô Ngộ Khanh trở về phòng nghỉ.

"Phó Cẩn đã lấy được hợp đồng đã ký của cậu từ Hoa Thái. "Tô Ngộ Khanh đang tẩy trang, Hạ Tô Nghiên sau vài phút ra ngoài liền trở về.

"Bồi thường bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng vậy? "Tô Ngộ Khanh dừng lại.

Hợp đồng đã ký của cô bất bình đẳng như thế nào, trong lòng cô ấy biết rõ.

"Không cần bồi thường, là Tô gia tự động đưa tới. "Hạ Tô Nghiễn cười khẽ một tiếng.

"Anh nắm được nhược điểm gì của Tô Gia à?" Tô gia so ra kém Hạ gia, nhưng cũng không có khả năng dễ dàng buông tha cho cô, đặc biệt là người mẹ kia của cô.