Chương 19: Tô Ngộ Khanh, cô thật sự đáng chết!

"Câm miệng, tôi còn chưa nói xong đâu. "Tô Ngộ Khanh dùng sức kéo tóc Tô Chanh Tịch, cô ta đau đến gào khóc hai tiếng.

Khuôn mặt được trang điểm tinh xảo méo mó đến mức không còn chút vẻ đẹp nào trên đó.

"Đem đầy đủ giấy tờ cho tôi, thêm năm mươi triệu nữa, lập tức chuyển tới tài khoản của tôi, bằng không, chủ đề àn tán của ngày mai chắc chắn là Tô gia. Nghe thử xem, Tiểu thư Tô gia âm mưu gϊếŧ người nhưng không thành,chậc chậc..."

Tin tức Tô Chanh Tịch gϊếŧ người không thành một khi truyền ra, giá cổ phiếu Tô gia tuyệt đối giảm mạnh, đến lúc đó Tô gia sẽ tổn thất lớn.

"Tô Ngộ Khanh, đừng quên mày cũng là người của Tô gia! "Bà Tô âm trầm nhìn Tô Ngộ Khanh.

Sau đó lại hung tợn trừng mắt liếc Âu Du Lam một cái "Nhìn xem con gái tốt của cô, đem Tô gia trở thành cái gì!"

"Bà Tô à, đừng có ngồi nói linh tinh với tôi, các người chỉ có năm phút để chuyển số tiền đó cho tôi thôi, nếu không..." Tô Ngộ Khanh cười lạnh.

"Năm phút làm sao đủ?"

"Ngộ Khanh, hạn mức chuyển khoản..." Âu Du Lam hít sâu, dùng sức đè nén phiền não và khủng hoảng trong lòng xuống.

"Xì, đường đường là gia chủ của Tô gia còn có thể bị hạn mức? Nhanh lên đi, tôi không có nhiều thời gian để ở đây dây dưa với mấy người đâu" Tô Ngộ Khanh cười lạnh, nhìn về phía người giúp việc vừa rồi " Chị Lý, phiền chị lên lầu thu thập giấy tờ của ta xuống đây nhé."

Phòng của cô ở góc trong cùng của lầu hai, âm u nhỏ hẹp, quanh năm không có ánh mặt trời.

Cũng không thể trách cô được, cô phải dựa vào hệ thống sự thật này để kéo dài tính mạng.

Người giúp việc do dự nhìn thoáng qua bà Tô cùng Âu Du Lam, Tô Ngộ Khanh nhìn thẳng vào mắt mấy người bọn họ, lại cho Tô Chanh Tịch một bạt tai.

"Đi thu dọn cho nó đi! " Bà Tô tức giận rống lên một tiếng, sắc mặt xanh đen.

Người hầu lập tức lên lầu, Tô Ngộ Khanh nhìn đồng hồ trên cổ tay "Còn ba phút nữa,nếu không nghe thấy tiếng chuyển khoản nữa..."

Ngữ khí cực kỳ nguy hiểm, tay kéo tóc Tô Chanh Tịch lại dùng sức.

Bà Tô trừng mắt nhìn Âu Du Lam "Ngu xuẩn, chuyển tiền cho nó mau lên!"

Năm mươi triệu tính là cái gì, về sau bà ta sẽ khiến con soi mắt trắng Tô Ngộ Khanh này cả vốn lẫn lãi phải phun ra trả bà ta.

Trong lòng Âu Du Lam bối rối, oán hận Tô Ngộ Khanh, đứa con gái này có biết hành vi của mình sẽ khiến bọn họ không có chỗ đứng ở Tô gia nữa hay không!

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tô Ngộ Khanh, trong lòng Âu Du Lam có chút bất ngờ, nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều cho, Tô Chanh Tịch đã chửi ầm lên "Bà có phải cố ý muốn nhìn tôi bị Tô Ngộ Khanh tra tấn không? Còn không mau chuyển tiền cho nó đi? Hả?"

Âu Du Lam lấy di động ra, cực kỳ không tình nguyện chuyển cho Tô Ngộ Khanh năm mươi triệu.

Bà ta tiết kiệm nhiều tiền như vậy không dễ dàng, năm mươi triệu này gần như là hơn phân nửa tài sản.

"Mày còn không chịu buông Chanh Tịch ra" Bà ta gắt gao nhìn chằm chằm Tô Ngộ Khanh, không được, số tiền này phải nghĩ biện pháp lấy lại.

Đúng lúc này người hầu xách túi xuống lầu, Tô Ngộ Khanh bảo cô ấy lấy đồ ra kiểm tra một lần.

Sau khi xác nhận không sai, nhận lấy túi, kéo Tô Chanh Tịch tới cạnh cửa, sau đó liền một mạch chạy đi.

"Chờ đã, Tô Ngộ Khanh mày đứng lại! " Da đầu Tô Chanh Tịch đau nhức, hít một hơi khí lạnh, quay đầu liền nhìn thấy bóng lưng Tô Ngộ Khanh, trong lòng nhất thời nóng nảy.

"Cháu còn bảo cô ta quay lại làm gì! Bản chất vốn dĩ là gà là vịt thì mãi mãi không thể trở thành con công con phượng được" Bà Tô đau lòng kéo cô ta lại "Đừng lo lắng, bà sẽ cho người báo thù cho cháu"

"Bà nội, nó còn chưa đồng ý xóa video... "Sắc mặt Tô Chanh Tịch khó coi.

Sau khi Tô Ngộ Khanh chạy ra khỏi Tô gia, một đường chạy như điên, ra khỏi cửa lớn chống nạnh cười to.

Ngu ngốc!

Ha ha ha!

Người đi ngang qua đều cảm thấy cô có chút điên, kỳ quái nhìn thêm vài lần, Tô Tĩnh Lâm vừa trở về dụi dụi mắt, sau đó trừng lớn, Tô Ngộ Khanh!

Đang muốn xuống xe, Tô Ngộ Khanh đã vẫy tay gọi xe rời đi.

"Hạ Thần. "Trong xe, cô đang gọi điện thoại cho Hạ Tô Nghiễn.

"Gọi cho tôi có chuyện gì sao? " Giọng Hạ Tô Nghiễn trầm thấp mang theo ý tứ trêu người từ trong điện thoại truyền ra.

Tô Ngộ Khanh nhịn không được xoa xoa lỗ tai "Tôi muốn mua một căn nhà."

Người đối diện sửng sốt, đang muốn nói gì đó, chợt nghe cô tiếp tục nói "Mới từ Tô gia lấy được một khoản tiền, anh có thể hỗ trợ tôi đúng không?"

Có vấn đề gì thì gọi sếp.

Tô Ngộ Khanh tuyệt không ngượng ngùng.

"Muốn mua ở đâu? "Hạ Tô Nghiễn cười khẽ một tiếng.

Sảng khoái.

"Trong hồ đào."

"... Được. " Cô nhóc này, giá nhà trong hồ đào ít nhất mười lăm vạn một mét vuông.

Tô Ngộ Khanh cúp điện thoại, nghĩ đến Tô gia gà bay chó sủa, tâm tình tốt không chịu nổi.

Cô đã kéo số điện thoại của mọi người Tô gia vào sổ đen.

Trong hồ đào, hai năm gần đây tòa nhà khá hot, Tô Ngộ Khanh xuống xe trả tiền, đi vào bộ phận bán nhà.

"Chào tiểu thư, xin hỏi tiểu thư muốn xem nhà loại nào nhỉ?" một mỹ nữ giới thiệu nhà nhiệt tình chào đón.

Tô Ngộ Khanh thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng khí chất bày ở nơi đó, tiêu thụ ai mà không phải Hỏa Nhãn Tinh Tinh?

"Đại bình tầng."

Thấy chưa, quả nhiên là khách hàng lớn!

Mỹ nữ giới thiệu nhà vẻ mặt tươi cười, nhiệt tình thay cô giới thiệu, một giờ sau, Tô Ngộ Khanh đã trả gần bốn mươi triệu, mua một căn đại bình tầng.

Nhân viên bán hàng đưa cô ra ngoài, thấy cô gọi taxi, khóe miệng mơ hồ co rút.

Trên xe, Tô Ngộ Khanh không chút do dự gửi video cho Hạ Tô Nghiễn, để anh xử lý.

Cô không hứa rằng sẽ không gửi video đi.

Suy nghĩ một chút, cô lại chỉnh sửa một cái tin nhắn trên wechat, gửi qua cho Âu Du Lam.

"Bà Âu, phiền bà tranh thủ thời gian sắp xếp di sản của cha tôi, tháng sau tôi sẽ đến công ty để nhận bàn giao."

Sau đó, liền đem wechat bà ta kéo vào danh sách đen.

Cha ruột của Tô Ngộ Khanh, là một trong những cổ đông của tập đoàn Tô gia, tuy rằng chỉ có năm phần trăm cổ phần, nhưng cũng không phải là nghèo rớt mồng tơi như trong miệng bà Tô.

Cha cô gặp chuyện không may để lại di chúc, bất động sản trên danh nghĩa và tiền gửi ngân hàng đều thuộc về Âu Du Lam, cổ phần còn lại là của cô.

Năm phần trăm cổ phần này, giá trị vượt xa năm mươi triệu.

Tô gia bên kia, vô cùng lo lắng đưa Tô Chanh Tịch đến bệnh viện, vừa đến kiểm tra xong, Tô Chanh Tịch đột nhiên có chủ ý, muốn đưa Tô Ngộ Khanh ra ánh sáng, đúng lúc Âu Du Lam nhận được tin nhắnTô Ngộ Khanh gửi qua.

Trong lòng liền dừng một nhịp, vội vàng ngăn cản.

"Cô ta hại tôi thành như vậy, bà còn che chở cho cô ta, quả nhiên giống như bà nội nói, mẹ kế chính là ác độc..."Trong lòng Tô Chanh Tịch đè nén tức giận, cuối cùng không nhịn nổi mở miệng phát tiết.

Âu Du Lam sắc mặt trắng bệch, bà ta những năm này ủy khuất con gái của mình, lấy lòng nhà họ Tô, cuối cùng kết quả lại chính là như này?

Bà ta không cam lòng!

Đã diễn nhiều năm như vậy, bà ta không thể thất bại trong gang tấc, Âu Du Lam một bộ bi thương "Chanh Tịch, mẹ chỉ đau lòng vì con, con còn không biết ư?"

"Mẹ chỉ cảm thấy biện pháp con đưa ra không được, em gái con gửi cho mẹ một tin nhắn wechat, năm mươi triệu kia... nó khăng khăng nói đó chính là một khoản bồi thường..."

Trong lòng Tô Chanh Tịch trong nháy mắt nghĩ đến việc lập tức có thể chuyển cổ phần sang danh nghĩa của cô ta, không lên tiếng.

Còn chưa về đến nhà, điện thoại Tô Ngộ Khanh lại vang lên, cô nhíu mày, nhấn phím nghe máy.

"Tô Ngộ Khanh, cô thật sự đáng chết!"