Chương 25: Cô Lục nghe nói thật nhiều

Cùng lúc đó, Tô gia cũng đang sứt đầu mẻ trán.

Tô Tĩnh Đình sau khi trở về, có chút phiền não nhìn thoáng qua Tô Chanh Tịch cùng Âu Du Lam "Tại sao các người lại mở họp báo sau lưng tôi?"

"Anh, Tô Ngộ Khanh đã giao video của em cho cục cảnh sát rồi, em không thể..."

"Em có biết Hạ Tô Nghiễn đã hủy bỏ hợp tác không? " Tô Tĩnh Đình cắt đứt lời Tô Chanh Tịch " Vốn hạng mục kia Hạ gia đã đồng ý cho Tô gia."

"Làm sao có thể? Anh ta làm sao có thể lật lọng?! " Tô Chanh Tịch trừng to mắt.

Đường đường là người thừa kế duy nhất của Thừa Thiên, lại lật lọng, anh ta không sợ...

"Lý do bày ra rõ rành ở đó, ai bảo các người tại thời điểm này công khai lên án Tô Ngộ Khanh?" Tô Tĩnh Đình thật sự muốn biết trong đầu bọn họ rốt cuộc có gì.

Hiện tại Tô gia không chỉ chịu tổn thất lớn, thanh danh còn bị ảnh hưởng.

Trở thành trò đùa trong và ngoài ngành.

"Tĩnh Đình, không liên quan gì đến Chanh Tịch , là..." Âu Du Lam vội vàng đem sai lầm đều ôm ở trên người mình.

Nhưng bà ta còn chưa nói xong, Tô Tĩnh Đình đã không muốn nghe, xoay người lên lầu.

Để lại Âu Du Lam sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trong lòng lăn qua lộn lại mắng Tô Ngộ Khanh một lần.

Đảo mắt đã đến cuối tuần, hôm nay, là phát sóng cảnh trong phòng tập của tuyển tú ngược.

Đúng mười hai giờ trưa, đông đảo fan cuatr các nghệ sĩ đều đang ngồi trước màn hình phát sóng.

Đặc biệt là Kẹo Đường, đã mấy năm rồi chưa từng thấy sân khấu của Hạ Tô Nghiễn, không muốn bỏ lỡ từng giây từng phút.

Chương trình bắt đầu bằng việc chọn phòng tập.

[Tổ chương trình nổi tiếng là chó, nhưng tôi không nghĩ tới sẽ chó như vậy, tổ Hạ Thần lại là phòng tập có mặt băng!]

[Thật sự là...., nhưng ở phòng tập như này mà có thể biểu diễn trên sân khấu như vậy, quá tuyệt rồi!]

[So sánh lại thì các tổ khác yếu quá!]

[Lầu trên, cự tuyệt giẫm đạp, phòng luyện tập của tổ khác cũng không khá hơn chút nào a, tất cả mọi người đều bị quấy nhiễu, phát huy không bình thường cũng có thể hiểu được.]

[Đồng ý, ca ca nhà ta bên kia đều là âm thanh của ca khúc nhảy quảng trường, âm nhạc của mình cũng không nghe thấy.]

[Đừng nói nữa, tôi phát hiện tổ của Tô Ngộ Khanh mới là tổ may mắn nhất, chỉ có mặt băng]

[Còn không phải sao? Tô Ngộ Khanh còn dựa vào Hạ Thần và Cố Trạm, ai mà không biết hai người này nổi tiếng là "thần" trên sân khấu!]

[Thấy hai người thảo luận sôi nổi, người qua đường như tôi thật sự nhịn không được muốn nói hai câu, nhóm Tô Ngộ Khanh kia phát huy rất bình thường, ba người tuyệt không bị ảnh hưởng, còn nữa, xin hãy đánh giá khách quan, cái gì gọi là Tô Ngộ Khanh dựa vào người khác?]

[Đừng có giả bộ là người qua đường, thừa nhận là fan của Tô Ngộ Khanh mất mặt như vậy sao?]

[Tôi cũng là người qua đường, bỏ qua chuyện khác, Tô Ngộ Khanh quả thật có thực lực.]

[Đúng vậy, thực lực của cô ấy rõ như ban ngày.]

[Còn nữa, tôi phát hiện hình như cô ấy... biết một ít y thuật? Làm thế nào mà cô ấy biết là tay của Cố Trạm bị nứt xương chứ?]

[Cái này quá khoa trương rồi, nói không chừng cô ấy thuận miệng nói lung tung.]

[Tôi cũng cảm thấy vậy.]

[+1......]

[Tôi là fan của Cố Trạm sẽ thay mặt đứng ra làm sáng tỏ, anh trai tôi đi bệnh viện kiểm tra, đúng là bị nứt xương.]

Tiếp theo, càng ngày càng nhiều người đứng ra chứng minh, những người xem sân khấu biểu diễn của Tô Ngộ Khanh cũng đứng ra thay cô nói chuyện.

[Còn nữa, tôi phát hiện Tô Ngộ Khanh hình như không giống như trên mạng đồn thổi, ít nhất thực lực của cô ấy rất mạnh, biên khúc biên vũ đều biết, tri thức cũng rộng, phần lớn bài thi kia mọi người đều không làm được điểm tối đa.]

Nhắc đến bài kiểm tra, một nửa số người im lặng.

Nhưng vẫn có người đang giãy dụa, vẫn spam chuyện thiết lập học bá của Tô Ngộ Khanh.

Đoán chừng là có thủy quân.

Sau khi Phó Cẩn xem xong, cũng không để cho đội quan hệ công chúng kết thúc, còn chưa phải lúc, lúc này có người qua đường thay Tô Ngộ Khanh nói chuyện, bọn họ nhúng tay ngược lại là chuyện xấu.

Mà đương sự Tô Ngộ Khanh, lúc này đang điên cuồng làm đề.

Cô quả thật không chú ý tin tức trên mạng.

Thứ hai, là lễ khởi quay <>

Tiểu Chu sáng sớm đã tới, nhưng Tô Ngộ Khanh đã từ chối đội trang điểm, chỉ bảo cô ấy mang theo một cái váy đơn giản.

Tiểu Chu nhìn Tô Ngộ Khanh thay quần áo, trang điểm đơn giản, nhưng trẻ trung xinh đẹp, tràn đầy sức sống, ánh mắt sáng ngời.

"Đi thôi."

Hôm nay khởi động máy, sẽ chụp ảnh trang điểm trước, thời gian Tô Ngộ Khanh vào tổ, vốn là vào cuối tuần sau.

Trùng thời gian với kỳ thi tốt nghiệp trung học và thời gian phát sóng trực tiếp, Phó Cẩn cùng với đoàn làm phim thương lượng lại với nhau, cuối cùng bảo cô chậm lại vài ngày rồi hãy tiến vào tổ.

……

"Chị Thẩm, rất vinh hạnh được hợp tác với chị lần nữa. " Lục Minh Lan đến sớm hơn, đã chào hỏi nữ chính Thẩm Tri Ý.

Trước kia cô ta từng hợp tác với Thẩm Tri Ý một lần, hai người cũng quen nhau.

Thẩm Tri Ý, từng đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Bạch Ngọc Lan, là một diễn viên thực lực, năm nay ba mươi mốt, danh tiếng không tệ.

Cô ấy vuốt cằm cười khẽ "Rất vui được hợp tác với em lần nữa."

"Hai vị lão sư buổi sáng tốt lành. " Đang lúc hai người trò chuyện không tệ, đột nhiên có một giọng nói xen vào.

Hoắc Kỳ Niên, nam chính của Thiên Thu Lệnh.

Là diễn viên thực lực, xuất đạo mười lăm năm, tuy nhiên vẫn rất cẩn trọng không nóng không lạnh.

Kỳ thật có rất ít diễn viên hạng A nguyện ý làm nam chính làm nữ chính, phân cảnh ít không nói, muốn nổi bật còn không dễ dàng.

Hoắc Kỳ Niên là do Hồ Đạo đích thân chỉ định.

"Chào thầy Hoắc. "Hai người vội vàng chào hỏi.

Xét về thâm niên, Hoắc Kỳ Niên mới là tiền bối.

Chào hỏi qua, ba người rất nhanh quen thuộc, trò chuyện một lúc liền trò chuyện tới việc tuyển chọn diễn viên.

Hoắc Kỳ Niên và Thẩm Tri Ý đều không biết tình hình tuyển diễn viên ra sao, đạo diễn Hồ cũng giữ bí mật.

Trang web chính thức đến nay đều chỉ tuyên bố nam chính và nữ chính.

"Tôi ngược lại rất tò mò người diễn vai công chúa Thánh Hoa là ai. " Thẩm Tri Ý cười nói.

Kỳ thật so với nữ chính, cô ấy càng thích nhân vật công chúa Thánh Hoa, nhưng bây giờ cô ấy là người có địa vị, không thể làm nền cho người khác cái vai nữ ba kia vẫn là thôi đi.

Tự nhiên chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

Ánh mắt Lục Minh Lan lóe lên một chút "Tôi nghe nói vốn là Hứa Linh Nhược."

Hứa Linh Nhược?

Thẩm Tri Ý và Hoắc Kỳ Niên liếc nhau, không nhiều lời.

Vốn là... chứng minh hiện tại đã đổi người, bất quá, Hứa Linh Nhược kỳ thật không quá thích hợp công chúa Thánh Hoa.

Công chúa Thánh Hoa có vẻ ngoài xinh đẹp, Hứa Linh Nhược quá chút nhạt nhòa.

"Nghe nói? Cô Lục nghe nói nhiều thật."

Đột nhiên, một thanh âm có chút lười nhác vang lên, thần sắc Lục Minh Lan có chút cứng ngắc.

Thẩm Tri Ý nhíu mày, nhìn về phía người đang nói chuyện.

Cô ấy nhìn thấy người đi tới, ánh mắt sáng ngời.

"Chào Thẩm lão sư, chào Hoắc lão sư, tôi là Tô Ngộ Khanh, đóng vai công chúa Thánh Hoa, thời gian kế tiếp, xin hai vị lão sư chỉ giáo nhiều hơn" Tô Ngộ Khanh cười gật đầu, tỏ vẻ tôn trọng.

Nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện

Hai người lộ ra nụ cười vừa vặn "Chào Tô tiểu thư."

"Chưa nói tới chỉ giáo gì, mọi người đang trao đổi với nhau thôi."

Thái độ của hai người không khác biệt, ấn tượng đầu tiên đối với Tô Ngộ Khanh cũng giấu ở trong lòng, nhìn không ra cái gì.

"Cô Lục, lại gặp mặt rồi" Tô Ngộ Khanh nghiêng đầu nhìn Lục Minh Lan, ánh mắt lấp lánh.

Trong lòng Lục Minh Lan đột nhiên có dự cảm không tốt, luôn cảm thấy Tô Ngộ Khanh lai giả bất thiện*.

*Nguyên văn là "thiện giả bất lai, lai giả bất thiện" ý nói "người tốt thì không đến, người đến lại chẳng tốt lành gì".