Chương 31: Không cần đi cùng tôi

Môn đầu tiên là ngữ văn, Tô Ngộ Khanh cầm bài thi, vô luận thần sắc hay là trong lòng đều rất bình tĩnh.

Chủ yếu vẫn là phải tự tin.

Trên xe bên ngoài, Hạ Tô Nghiễn đặt một chiếc máy tính trên đầu gối, anh đang họp hội nghị từ xa.

Chuyện của tập đoàn Thừa Thiên tuy rằng đại đa số đều do Hạ Vân Cẩm quản lý, nhưng hai năm gần đây, cũng dần dần chuyển giao một phần cho anh, đôi lúc cần phải giam gia các cuộc họp cần thiết.

Tiểu Chu không dám quấy rầy, ngồi ở ghế lái phụ đeo tai nghe xem trực tiếp cuộc thi.

[Ồ, hai gương mặt đại dienj của chương trình lại không đến, cảm thấy cũng không có gì đáng xem.]

[Chị em, người cô nói không phải là Hạ Thần và Tô Ngộ Khanh chứ? Hạ Thần là đại diện cho nhan sắc thì không sai nhưng Tô Ngộ Khanh tôi cảm thấy cô ấy vẫn chưa đạt đến mức đó.]

[Tôi cũng cảm thấy cô ấy kì thực cũng xinh đẹp nhưng lại có chút hơi diễm tục.]

Sau đó mấy cái bình luận liên tiếp xuất hiện, đều là công kích diện mạo Tô Ngộ Khanh.

[Thật sự là hết cái để tô đen rồi sao, diện mạo của Tô Ngộ Khanh còn chưa đạt đến mức đó? Vậy sợ rằng nếu mọi người nhìn thấy tôi chỉ hận không bị mù mất.]

[+1, tôi ước kiếp sau được giống như vậy là được.]

[Thế giới bây giờ, là người hay là chó đều có thể đi bôi nhọ người khác, thật sự rất nhàm chán.]

[Đậu má, kỹ nữ trà xanh Tô Chanh Tịch này, lại còn dám xuất hiện?]

Nhìn thấy Tô Chanh Tịch lại xuất hiện trong chương trình, khán giả đều rất kinh ngạc.

Giang Thần An đã rời khỏi ghi hình.

[Hành vi kia của cô ta hẳn là gϊếŧ người không thành đúng không? Sao còn nhảy nhót bên ngoài vậy?]

[Lầu trên, có thể mở to hai mắt nhìn rõ hay không, chị nhà tôi đã làm sáng tỏ.]

[Thật sự là một cái miệng sinh ra là để đi bịa chuyện, thủ đoạn của Tô Ngộ Khanh thật cao tay.]

[+1......]

Sau đó là một lượng lớn rất nhiều thủy quân.

Người qua đường bàn tán về Tô Ngộ Khanh và mấy fan lẻ tẻ của cô bị nhấn chìm trong đó.

Bất quá rất nhanh, hướng gió có biến hóa, bởi vì có người trên weibo đăng tải bài viết.

Ảnh chụp Tô Ngộ Khanh thi tốt nghiệp trung học bị paparazzi chụp được, nhan sắc không tì vết, buộc tóc đuôi ngựa cao, không trang điểm.

Tràn đầy cảm giác thanh xuân, hoàn toàn mang dáng vẻ của học sinh trung học.

[Một khúc đầy người: Học sinh phải có dáng vẻ của học sinh, quả nhiên vẫn còn trẻ thì tốt hơn.]

[Đại mỹ nhân nhà ta: Nếu như đây cũng không tính là đại diện cho nhan sắc! Vậy cái gì mới chính là đại diện cho nhan sắc chứ?!]

[Mùa xuân hoa sẽ nở: Nếu như trên thế giới này có thêm một người mang dáng dấp xinh đẹp như vậy thì sao?!

[Ngàn chén không say: Ai? Hình như người đưa cô ấy tới thi rất quen mắt?]

Bình luận này không có bao nhiêu người nhìn thấy, sau đó liền chìm ngập trong đó.

"Chuyện gì xảy ra trên mạng vậy?"

Đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên, dọa Tiểu Chu nhảy dựng, cô ấy quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Hạ Tô Nghiễn, vội vàng dời đi, rụt cổ, đưa điện thoại di động cho anh xem.

Hạ Tô Nghiễn nhìn một lần "Đừng nói với cô ấy."

"Vâng."

"Tô Tô ra rồi. " Tiểu Chu nhanh chóng dời ánh mắt đi, ngay sau đó nhìn thấy Tô Ngộ Khanh là người đầu tiên từ trong trường đi ra.

Cô đeo một chiếc khẩu trang để tránh bị chú ý.

Tuy nhiên vẫn bị người ở cửa chụp được.

"Học sinh, tôi có thể phỏng vấn em không? Em là người đầu tiên đi ra, là bởi vì bài thi quá đơn giản sao?" Phóng viên phỏng vấn thí sinh ở cửa nhìn thấy Tô Ngộ Khanh, vội vàng tiến lại gần.

Tô Ngộ Khanh dừng bước "Không dễ nhưng cũng không quá khó"

"Bạn học thật tự tin!"

"Ân, cảm ơn đã khích lệ. " Tô Ngộ Khanh gật đầu, sau đó rời đi.

Phóng viên......

Quả nhiên thích nói thật.

"Trở về đi, tôi đói chết" Tô Ngộ Khanh sau khi lên xe, thở ra một hơi, làm bài thi quá phí tế bào não.

Hạ Tô Nghiễn mở bình nước ra đưa cho cô "Tôi bảo người đặt cơm ở nhà hàng bên cạnh rồi, mang về ăn nhé?"

"Được, vậy trở về ăn đi." Tô Ngộ Khanh uống một ngụm nước, nhìn về phía Hạ Tô Nghiễn " Buổi chiều anh không cần đi cùng tôi nữa đâu, có Tiểu Chu là được, anh đi làm việc của mình đi"

"...... Được."