Chương 33: Yêu đương vào não liền không còn tồn tại

"Đặc quyền chính là... có một cơ hội miễn buổi đánh giá. "Đạo diễn Lâm không cam lòng mở miệng.

"Ôi chao, đạo diễn, ông thật bất công" Tịch Ngôn Hoằng đã sớm chịu không nổi, kêu rên ra tiếng.

Nhớ lại bản thân mình, hắn đường đường là Tịch đại thiếu gia, có lúc nào bị đói đâu?

"Đúng vậy, đạo diễn, chúng tôi ở chỗ này mệt chết lên chết xuống......"

"Mấu chốt chúng tôi không qua được a, đạo diễn, cơ hội này có thể hay không đem cho tất cả mọi người?"

Đạo diễn Lâm trừng mắt nhìn mọi người, còn chưa mở miệng, Tô Ngộ Khanh đã nói, "Đạo diễn Lâm không phải cũng có ý này sao? Chỉ nói là được miễn buổi đánh giá, cũng không nói là bao nhiêu người."

Hiện trường yên tĩnh một lát, sau đó một đám người vội vội vàng vàng chạy tới chỗ đồ ăn.

Đạo diễn Lâm "...... Tôi không có ý này, ý tôi là chỉ có một mình cô!"

"A? Vậy sao ông không nói sớm, không còn kịp nữa rồi. "Tô Ngộ Khanh khoa trương buông tay.

Ba môn phối hợp...... cô không nắm chắc, cho nên vẫn là càn quấy đi.

Những người khác nghe được hai người đối thoại, lấy đồ ăn với tốc độ còn nhanh hơn, thậm chí, có thể nhìn thấy tàn ảnh.

Đương nhiên, ngoại trừ Tô Chanh Tịch và Hạ Sơ Vi, Lục Minh Lan không ở trong đó.

Lục Minh Lan có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là theo đám đông gia nhập đội ngũ cướp đồ ăn.

Hiện trường chỉ còn lại Hạ Sơ Vi và Tô Chanh Tịch, sắc mặt hai người lúc xanh lúc trắng.

Tô Ngộ Khanh ung dung nhìn các cô ấy, ánh mắt trêu tức.

Ý chí vốn muốn sụp đổ của Tô Chanh Tịch trong nháy mắt tỉnh táo, hai tay cô ta nắm chặt, thầm nghĩ trong lòng, cô ta tuyệt đối không nhận sự bố thí của Tô Ngộ Khanh.

Tô Ngộ Khanh biết rằng lòng tự trọng cao ngất trời kia của Tô Chanh Tịnh sẽ không hạ thấp xuống chắc chắn sẽ không nhận đồ ăn, cô có chút vui vẻ, giúp đỡ mọi người để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp cũng không tệ.

"Tô Ngộ Khanh, cô có muốn ăn không? Tôi lấy cho cô một ít nhé? "Cố Trạm Chính bưng một bát mì ý ăn như hổ đói, còn không quên quay đầu chào hỏi một tiếng.

Trong đó có mấy người nghe được lời này, cũng đều hỏi thăm nhìn lại.

Tô Ngộ Khanh giương môi cười "Tôi ăn rồi, mọi người cứ ăn đi."

Mấy người điên cuồng gật đầu, tiếp tục đắm chìm vào việc ăn uống.

Phòng truyền hình trực tiếp nhất thời biến thành một buổi phát sóng mukbang, đạo diễn Lâm trừng mắt, tuy nhiên nhìn số người xem đang không ngừng tăng lên, cũng không nói thêm gì.

Không thể ép người quá đáng được.

Mấy phút sau, Hạ Sơ Vi thật sự nhịn không được, lén nhìn Tô Chanh Tịch sắc mặt khó coi một chút, cắn răng một cái, liền chạy tới tham gia.

Chịu không nổi nữa rồi.

Chỉ còn lại một mình cô đơn, sắc mặt Tô Chanh Tịch cứng ngắc, cô ta hít sâu một hơi, khóc không ra nước mắt nhìn Tô Ngộ Khanh "Em gái, em còn trách chị sao? Chị không phải cố ý, chị ở chỗ này chính thức xin lỗi em , chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em cũng biết đấy, chị chưa bao giờ đành lòng trách móc nặng nề em, cho dù..."

"Ừ, cô luôn luôn để bà Âu trách phạt tôi, chậc, khuôn mặt này đẹp như vậy, đeo mặt nạ thật đáng tiếc." Tô Ngộ Khanh nhướng mày, cô và Tô Chanh Tịch đã trở mặt, cô cũng không sợ nữa.

Tô gia nợ cô, cô đều sẽ lấy lại.

Tô Chanh Tịch muốn diễn vai chị em tình thâm, thật sự không cần thiết.

Bị cô trắng trợn nói thẳng như vậy, sắc mặt Tô Chanh Tịch càng thêm khó coi.

"Em nhất định phải đối xử với chị như vậy sao? Chị xin lỗi em, chị không cố ý."

"Ừ, cô xin lỗi, nhưng tôi không chấp nhận" Tô Ngộ Khanh cong mắt " Hoặc là, cô để tôi đẩy cô xuống biển một lần, tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi của cô."

"Em......"

Hai chị em đang cãi nhau trên truyền hình trực tiếp, mắt đạo diễn Lâm sáng lên, bảo người ta đẩy ống kính trực tiếp lại gần.

Quả nhiên, có Tô Ngộ Khanh mới có điểm nóng.

Mọi người vừa được hưởng lợi từ Tô Ngộ Khanh, tất cả mọi người đều thông minh không hẹn mà cùng ngậm chặt miệng.

Điều này làm cho Tô Chanh Tịch cảm giác như bị cô lập.

Tại Giang gia, Giang Thần An nhìn cảnh này, tức giận "Lập tức liên lạc với tổ tiết mục, tôi muốn qua đó."

"... Thiếu gia, cậu đã bị tổ làm chương trình đơn phương hủy hợp đồng rồi. "Trợ lý một lời khó nói hết.

"Choang! " Gạt tàn thuốc bên cạnh bị ném ra ngoài.

Hắn ta âm trầm cầm lấy máy tính bảng "Mua thủy quân cho tôi!"

Hắn ta mắng Tô Ngộ Khanh đến chết cũng không sao, đúng chứ?

"Vâng" Trợ lý cũng bất đắc dĩ.

Thiếu gia nhà mình, vừa gặp được Tô Chanh Tịch, cả người liền không thích hợp, giống như trong truyền thuyết yêu đương vào não liền không còn tồn tại.