Chương 49: Dỗ dành trở về

Biên kịch cũng đi tới "Lần bộc phát cảm xúc này rất lớn, đây là lần đầu tiên công chúa Thánh Hoa rõ ràng biết rằng Tiết Hoài Ngôn đối với nàng vô tình. Cô phải nắm bắt được cảm giác kinh ngạc, sửng sốt và không thể tin được, các tầng cảm xúc..."

Tô Ngộ Khanh không có bởi vì mình hiểu, mà tỏ vẻ không kiên nhẫn, cô đứng ở nơi đó, kiên nhẫn nghe biên kịch cùng đạo diễn giảng giải.

Thẩm Tri Ý cũng ở một bên nhắc nhở vài câu.

Dư Mạn Hề ở một bên, đang thay đổi tạo hình cho cô.

Nàng lần này bí mật xuất cung, mặc một bộ áo bào, trên đầu đội một cái mũ được khảm chỉ vàng cùng bảo ngọc, dùng ngọc trâm cố định lại.

Vì cảnh này quay dưới mưa, lát nữa đoàn phim phải tạo mưa.

Tạo hình xong, trước khi bắt đầu, cô vẫy tay với Tiểu Chu "Mỗi một bộ tạo hình của tôi, em đều dùng điện thoại di động chụp lại nhé, phải chụp cẩn thận một chút, cảnh tiếp theo còn phải dùng tạo hình này, không thể phạm sai lầm."

Bị lộ ống kính quá nhiều cũng khiến người ta lên án.

Tiểu Chu hiểu ý của cô, gật đầu "Em biết rồi, chị yên tâm đi.

"Tiểu Tô, lại đây chuẩn bị bắt đầu. "Đạo diễn Hồ vẫy tay với Tô Ngộ Khanh.

"Được rồi."

Quả nhiên, lần quay đầu tiên không qua.

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, người bị áp chế và xảy ra sai lầm lại là Chu Thời Dư.

Anh ta không đối diễn được với Tô Ngộ Khanh.

Người đại diện của Chu Thời Dư vừa vặn ở hiện trường, thấy một màn như vậy sắc mặt trực tiếp đen lại.

Đạo diễn Hồ cũng cau mày "Tiểu Chu, diễn không thể diễn như vậy..."

Tính tình Hồ Đạo vốn không tốt, huống chi Chu Thời Dư còn không tốt bằng một người mới, bị mắng vài câu.

Chu Thời Dư hít sâu một hơi, xin lỗi nói "Xin lỗi, làm chậm trễ mọi người, kế tiếp sẽ không sai nữa."

Anh ta lại nhìn Tô Ngộ Khanh "Diễn xuất của cô Tiểu Tô quả thực khiến người ta bội phục."

Trong lòng anh ta quả thật có chút khinh thường, lơ đễnh, nhưng không muốn mất mặt trước mặt Tô Ngộ Khanh.

Những người khác không biết, chỉ có hắn vừa mới đối mặt với Tô Ngộ Khanh mà trải nghiệm , thực lực mà Tô Ngộ Khanh biểu hiện ra... Chỉ sợ mới chỉ có tám chín phần, cô ấy còn chưa dùng toàn lực!

Nhận thức này khiến Chu Thời Dư có chút hoài nghi nhân sinh.

Tô Ngộ Khanh gật gật đầu, không nói gì, côtuổi còn nhỏ, xuất đạo muộn, cơ bản xem như người mới, lúc này nói cái gì đều sai.

Trên thực tế, Chu Thời Dư cũng không kém nhiều lắm, cô không phát huy toàn bộ thực lực, cảm xúc bộc phát cần phải tăng lên từ từ, nhưng cũng rất khó để có thể nắm chắc tốc độ.

Có đôi khi rất dễ bị quá tay, lúc này nhìn không có gì lắm nhưng chỉ cần dứt ra thì có hơi khó.

Chu Thời Dư một lần nữa chuẩn bị tốt, bắt đầu quay phim trở lại.

Lần này hắn đã chuẩn bị tâm lý, cũng hoàn toàn buông xuống sự khinh bỉ đối với Tô Ngộ Khanh.

Tuy rằng không áp chế được Tô Ngộ Khanh, nhưng cũng không phạm sai lầm, an toàn vượt qua rồi.

Đạo diễn Hồ bảo hai người nhanh chóng đi thay quần áo, chuẩn bị cảnh tiếp theo.

Bọn họ cũng không giao tiếp với nhau, người nào người nấy đều đi thay trang phục, lúc này những người khác cũng đang quay chụp.

Tô Ngộ Khanh thay một bộ váy dài có tay áo rộng , tóc được buộc lên, vẫn đội mũ như trước, khiêm tốn xa hoa, lại có thêm hai phần hiên ngang, đây là tạo hình của cô trên giang hồ.

Cảnh tiếp theo là giang hồ hí, mặc dù không có đánh nhau hí, nhưng vẫn phải treo người.

Một phó đạo diễn trong đó thấy Tô Ngộ Khanh đi ra, vội vàng đi tới "Tiểu Tô, có phải cô chưa từng treo người lên không?"

"...... Đã từng treo qua"

Phó đạo diễn có chút kinh ngạc, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm "Treo qua là tốt rồi."

"Vậy cô chuẩn bị đi, cảnh quay tiếp theo sẽ tới cô."

"Được."

Sau khi phó đạo diễn rời đi, Tô Ngộ Khanh hỏi hệ thống trong đầu một chút "Tôi nói chuyện kiếp trước, có tính là nói dối hay không?"

"... Hẳn là không tính. " Hệ thống cũng quen với tính tình của cô, ngoan ngoãn nói.

"Ví dụ như thân thể này của người chưa từng làm, nhưng kiếp trước người đã từng làm qua, người nói rằng có hay không cũng không sao, cũng không tính là nói dối."

"Ồ! Vậy tôi hiểu rồi. "Tô Ngộ Khanh nở nụ cười, xem ra hệ thống cũng không tính là thiếu nhân tính.

Tô Ngộ Khanh cắt đứt liên lạc với nó, đi tới xem Thẩm Tri Ý quay phim, cảnh này là ở hậu viện phủ Thượng Thư.

Đương gia chủ mẫu phủ Thượng Thư đang trừng phạt Thẩm Tri Ý.

Chậc chậc , bọn họ đều là diễn viên lão làng, Tô Ngộ Khanh nghiêm túc tiến lại gần, sống đến già học đến già mà.

Cô cầm mấy chiếc cúp ảnh hậu, nhưng không có nghĩa là không có chỗ cần phải tiến bộ.

……

Quay phim thẳng đến buổi tối, lại quay thêm một cảnh đêm, mới được trở về khách sạn, Tô Ngộ Khanh cũng sắp tê liệt vì mệt mỏi.

Nhanh chóng tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ thoải mái.

Cô đang muốn chết, Hạ Tô Nghiễn liền gọi điện thoại tới "Alo? Hạ tổng, anh tới rồi à?"

"Tôi đến rồi. " Hạ Tô Nghiễn cười khẽ " Quay xong rồi à?"

"Ừm quay xong rồi, bây giờ đang ở khách sạn. "Tô Ngộ Khanh cũng không phát hiện ra, khi cô nói chuyện với Hạ Tô Nghiễn, theo bản năng liền đem tinh thần lẫn cơ thể đều thả lỏng.

"Đúng rồi, chuyện của anh xử lý xong rồi sao?"

"Xử lý xong rồi. " Hạ Tô Nghiễn xoa trán, nhìn thấy người phụ nữ đi tới, trừng mắt cảnh cáo.

"Vậy là tốt rồi, không có chuyện gì khác tôi đi ngủ đây, mệt chết đi được." Tô Ngộ Khanh nói chuyện đã mơ mơ màng màng.

"Được, cô ngủ đi, chờ tôi có thời gian, sẽ lại tới thăm ban, ngủ ngon."

"... Ngủ ngon. " Tô Ngộ Khanh rất muốn nói đừng tới nữa, nếu không lại gây ra chấn động.

Nhưng cô quả thật quá mệt mỏi, mơ mơ màng màng ném điện thoại ra chỗ khác, trực tiếp ngủ thϊếp đi.

Bên này, Hạ Tô Nghiễn đang nghịch điện thoại di động, thản nhiên nhìn Hạ Vân Cẩm "Chị có việc gì sao?"

Hạ Vân Cẩm đưa cho anh một ly cà phê, như cười như không "Xem ra em đối với sắp xếp của chị cũng không cự tuyệt."

Cô ấy đang nói là chuyện Tô Ngộ Khanh tham gia chương trình tuyển tú ngược.

Việc Tô gia từ bỏ Tô Ngộ Khanh là điều khó tránh khỏi, sau khi biết được chỉ cần Tô Ngộ Khanh tham gia chương trình này, Thừa Thiên có thể buông tha cho Tô Tĩnh Lâm, bọn họ không chút do dự đăng ký cho Tô Ngộ Khanh tham gia.

"Chị lại muốn làm gì? "Hạ Tô Nghiễn nhíu mày.

"Không muốn làm gì cả, em chỉ cần ngoan ngoãn dụ dỗ người ta về nhà là được. "Hạ Vân Cẩm cười.

Cô ấy hiện tại thay Hạ Tô Nghiễn quản lý toàn bộ Thừa Thiên, trên người đều là uy nghiêm của một vị vương giả.

Nhưng đối mặt với người em trai duy nhất này, lại có chút bất đắc dĩ "Sau khi em dỗ dành người ta về nhà, có thể rời khỏi cái vòng tròn này rồi."

Cũng không biết vòng tròn này có cái gì tốt.

"Chị nói cái gì vậy? "Khóe miệng Hạ Tô Nghiễn giật giật.

Cái gì gọi là dỗ dành trở về.

"Số phận của đứa nhỏ ấy liên quan đến em, sao em lại muốn làm người ngoài?" Hạ Vân Cẩm nhướng mày, ghét bỏ nhìn em trai mình "Hay là em muốn nuôi người ở bên ngoài? Hạ Tô Nghiễn, chị cảnh cáo em, Hạ gia không có truyền thống này, nếu em không sợ bị người ta đánh gãy chân, em cứ thử xem!"

"...... Đầu óc chị bị đập vào đâu à?! "Hạ Tô Nghiễn một lời khó nói hết nhìn Hạ Vân Cẩm

"Đầu óc em mới bị đập vào đâu ấy" Hạ Vân Cẩm nắm lấy cơ hội, vỗ trán anh một cái " Dù sao em đừng có làm xằng bậy, em không được thì đổi thành chị."

Một cô gái khuynh quốc khuynh thành như vậy, cô ấy một chút cũng không thiệt thòi.

"... " Khóe miệng Hạ Tô Nghiễn giựt giựt vài cái.

Muốn nói gì đó, Hạ Vân Cẩm đã thản nhiên rời đi.

Bất quá lời nói của Hạ Vân Cẩm... ngược lại làm cho anh tạm thời có một ít ý tưởng, nhưng mà nên làm như thế nào, còn phải lên kế hoạch cẩn thận.

Bên kia, Tô Ngộ Khanh có một đêm ngủ ngon, sáu giờ rưỡi sáng, bị Tiểu Chu đánh thức.

Hôm nay có cảnh quay.

Mặc dù cô là nữ số 3, nhưng cảnh quay cũng không ít.