Chương 57: Tôi không quen cô

"Ký chủ, anh ta đối với người có ý tứ!" Giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên.

Tô Ngộ Khanh bị dọa hết hồn, nhưng cũng may cô vẫn bình tĩnh lại được.

Trong lòng cô thầm trợn trắng mắt: "Ngươi đánh rắm à?"

Một cái hệ thống rách nát thì biết cái gì chứ?

"Xin lỗi, tôi không biết đánh rắm."

"...... Cút đi!"

Bị hệ thống ngắt lời, Tô Ngộ Khanh lại nhìn Hạ Tô Nghiễn, phát hiện ánh mắt của anh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Cô thấy vậy nhún nhún vai, không để ý nữa.

Nhưng cô không phát hiện rằng khi cô quay đầu đi, ánh mắt của Hạ Tô Nghiễn trở nên sâu hơn.

Một lúc sau, Tiểu Chu đã kéo vali đứng chờ "Tô Tô, ở đây."

"Đi đi, có việc thì gọi điện thoại cho tôi, đừng sợ. " Hạ Tô Nghiễn xuống xe, nhìn Tô Ngộ Khanh.

Nụ cười ôn hòa.

Tô Ngộ Khanh khẽ nhíu mày, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ như muốn hủy diệt đất trời của anh, đột nhiên cười khẽ một tiếng, gật đầu, "Được, tạm biệt."

Cô phất tay, rất nhanh đi đến bên cạnh Tiểu Chu, hai người cười cười nói nói, kéo vali dần dần biến mất trước mắt Hạ Tô Nghiễn.

Hạ Tô Nghiễn đứng đấy hai phút mới rời đi.

Trên máy bay, Tiểu Chu vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, "Sau này em có thể an tâm ôm đùi rồi."

Ai dô, Tô Tô là phú bà nha.

Tô Ngộ Khanh bị bộ dạng khoa trương của cô gái làm cho dở khóc dở cười "Em đừng có bày ra bộ dáng như vậy chứ"

"Vậy cũng không sai mà!"

Đến đoàn làm phim, Tiểu Chu mới tỉnh táo lại.

Tô Ngộ Khanh lắc đầu, vào khách sạn đặt hành lý xuống, Tiểu Chu liên hệ nhân viên công tác, nếu như hiện tại có thể, trực tiếp đi qua quay phim cũng được.

Hai người nghe vậy liền đi đến đoàn làm phim.

Lúc đến nơi, vừa vặn đúng lúc Từ Hành Chu và Lục Minh Lan diễn chung, Thẩm Tri Ý và Hoắc Kỳ Niên đều ở một bên chờ, hai người mặc trang phục diễn, nhìn thấy Tô Ngộ Khanh mắt hai người đều sáng lên, không tiếng động vẫy tay với cô.

Tô Ngộ Khanh đi tới, "Hoắc tiền bối, chị Thẩm."

"Tiểu cô nương, nhìn không ra che giấu rất sâu. "Thẩm Tri Ý cười chế nhạo.

Hiển nhiên cũng biết chuyện Tô Ngộ Khanh xin nghỉ phép trở về.

Hoắc Kỳ Niên cũng trêu ghẹo cười cười, "Tiểu Tô đây là ở giới giải trí lăn lộn không nổi, liền có thể về nhà kế thừa gia sản sao?"

Năm phần trăm cổ phần của Tô thị, cộng thêm mười năm tiền hoa hồng này, tiền tài trong tay Tô Ngộ Khanh rất khả quan.

Cô đã suy nghĩ qua khi khiến sự việc ấy lộ ra ngoài, như vậy việc cô chuyển đến Hồ Đào ở liền danh chính ngôn thuận.

Những tin đồn trong giới giải trí như thế nào cô cũng quá rõ ràng.

"Đúng vậy, còn không phải là em đang tham gia tuyển tú ngược sao? Sắp bị loại rồi. "Tô Ngộ Khanh chống cằm, vẻ mặt chua xót cay đắng.

"Ha ha ha!"

Bộ dáng kỳ quái của cô, lập tức chọc cười hai người.

Thanh âm có chút lớn, hấp dẫn đạo diễn và nhân viên công tác, cũng may cảnh quay của Lục Minh Lan và Từ Hành Châu vừa vặn kết thúc.

"Tiểu Tô về rồi. " Đạo diễn Hồ thấy Tô Ngộ Khanh, cười cười " Hôm nay có thể quay phim không?"

"Có thể, người làm công đương nhiên hồn cũng làm công, một ngày không quay phim tôi liền khó chịu. " Tô Ngộ Khanh nghiêm trang.

Đương nhiên, đây là lời nói thật.

Người có thói quen làm việc, muốn cá muối nằm thẳng*, chỗ nào cũng không thích hợp.

*Cá muối nằm thẳng: an nhàn nghỉ ngơi một chỗ, nằm thẳng cẳng không vận động gì cả.

"Vậy thì nhanh chóng đi trang điểm đi."

"Tuân mệnh! "Tô Ngộ Khanh vụt một cái đứng lên.

Mọi người đều bật cười.

"Cô Tiểu Tô được chia rất nhiều hoa hồng xa xỉ, không định mời mọi người ăn cơm chúc mừng một chút sao?" Giọng Lục Minh Lan đột ngột vang lên.

Nhân viên công tác tràn đầy chờ mong nhìn Tô Ngộ Khanh.

"Tiểu Tô còn nhỏ......"

"Không sao đâu chị Thẩm. " Tô Ngộ Khanh cười dịu dàng, cô nhìn Lục Minh Lan " Nhưng... nếu có cô, tôi không mời, dù sao tôi cũng không quen cô."

Sắc mặt Lục Minh Lan nhất thời cứng đờ.

Cô ta đột nhiên quên, Tô Ngộ Khanh chính là người ngay thẳng, làm cho người ta không xuống đài được.

"Như vậy đi, chúng ta chọn thời gian, đi ăn thịt nướng thế nào? Tất cả mọi người đi, tôi mời khách!"

Đương nhiên, tất cả mọi người, không bao gồm Lục Minh Lan.

Có lời này của cô, Lục Minh Lan cũng không tiện đi, không kìm được sắc mặt.

"Ồ, thật tốt quá!"

"Cảm ơn Tiểu Tô, có thịt nướng ăn rồi!"

"Ngày nào cũng ăn cơm hộp, cuối cùng cũng được bữa no nê rồi."

“……”

Dư Mạn Hề tạo hình cho Tô Ngộ Khanh, phát hiện cô đang xem tin tức trên mạng, cũng không quấy rầy.

Hôm nay weibo có trách nhiệm rất lớn đi, là ngày chiếu tập trong phòng luyện tập tuyển tú ngược, còn có tập cuối của một bộ phim.

Các lập trình viên đã kết hôn đều bị kéo trở về, chỉ sợ weibo trong nháy mắt sẽ sụp đổ.