Chương 6: Tô Ngộ Khanh bị phong sát

"Ảnh đế đại nhân...... Nếu không, nếu không làm nũng một cái?" Chị gái phục vụ nắm lấy tay áo, đột nhiên to gan lớn mật.

[lớn gan thật! nhưng tôi thích!]

[Ha ha ha, không hiểu sao muốn xem!]

[Ảnh đế đại nhân làm nũng...... Ha ha ha, chị gái thật dũng cảm!]

Tô Ngộ Khanh và Cố Trạm đồng loạt nhìn về phía Hạ Tô Nghiễn.

Hạ Tô Nghiễn: "......"

"Có thể đổi cái khác không?" Nụ cười trên khóe miệng anh có hai phần cứng ngắc.

Làm nũng? Vẫn là fan của anh, không thể để bản thân thiệt thòi được.

Chị gái nhân viên phục vụ co rúm người lại, ngay sau đó liền ưỡn ngực ra vẻ bình tĩnh "Chính là cái này."

[Ha ha ha, mãi mãi là thần, chị gái uy vũ!]

[Tôi còn chưa thấy sắc mặt Hạ Thần cứng ngắc như vậy, thật thú vị.]

[Kẹo Đường các người thật đúng là biếи ŧɦái!]

Kẹo Đường là tên fan của Hạ Tô Nghiễn, anh cũng không biết tại sao tên fan lại là như này

Trong ánh mắt mong đợi của chị gái, Hạ Tô Nghiễn giơ tay , phồng má lên làm vẻ đáng yêu.

Tuy nói lúc diễn xuất cũng không thiếu nhu cầu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên trong chương trình giải trí.

"Ôi! Tim tôi ngừng đập rồi" Chị gái khoa trương ôm ngực.

[Cảm ơn chị gái xinh đẹp! Chụp màn hình! Chụp màn hình!]

[Các chị em, Hạ Thần làm nũng thật đáng yêu, quá được ông trời ưu ái!]

Hạ Tô Nghiễn cầm thẻ xoay người đưa cho Tô Ngộ Khanh, đối diện với đôi mắt chứa đầy ý cười của Tô Ngộ Khanh, anh dừng lại "Còn không đi? Muốn ở lại đây ư? Muốn ăn một bữa?"

Cố Trạm chảy nước miếng nhìn đồ ăn "Cũng không phải là không muốn..."

"Còn nhiều thời gian mà, ngồi xuống ăn một lát rồi lại nói sau" Tô Ngộ Khanh cũng bị hấp dẫn trước đống đồ ăn.

Cô chính là kẻ thất bại của thất bại, diễn viên tuyến mười tám, cũng không ai quản cô phải giữ dáng hay gì cả , cả đời trước không thể thoải mái ăn uống, là tiếc nuối của cô.

Nhìn hai người đã chạy về phía đồ ăn, Hạ Tô Nghiễn: "......"

Cuối cùng, anh cũng không thể không tham gia.

Ba người trực tiếp tới ăn sẵn tiện làm một tiết mục mukbang, mức độ phổ biến trong chương trình trực tiếp vẫn cao không hạ.

……

Ăn uống no đủ, ba người đi tới phòng luyện tập.

"Bởi vì mọi người là nhóm thứ nhất, có thể tùy tiện lựa chọn phòng luyện tập. Thân thiện nhắc nhở nha, mỗi phòng luyện tập đều có quấy nhiễu, chúc mọi người may mắn." Giọng nói của đạo diễn Lâm đột nhiên từ trong loa truyền ra.

Ba người bị dọa nhảy dựng...

Tô Ngộ Khanh khoanh tay trước ngực "Tổ chương trình chó thật."

"Đúng là chó." Cố Trạm gật đầu đồng ý " Đúng rồi, chúng ta hát bài gì vậy?"

"Cái này." Tô Ngộ Khanh mở thẻ ra.

SHINY——

Một bài hát tiếng Anh, hơn nữa tương đối thích hợp với phụ nữ

Cố Trạm đảm đương vai trò vũ đạo của nam đoàn đang nổi tiếng, giọng hát cũng là trình độ trung bình, Hạ Tô Nghiễn thì không cần phải nói, người ta xuất thân từ ca hát và nhảy múa

Hiện tại mọi người lo lắng chính là Tô Ngộ Khanh.

Cô ấy là một diễn viên và dường như không có bất kỳ điểm mạnh nào.

"Bài hát này rất khó với cô" Cố Trạm nhíu mày, nói thật.

"Nhưng có tôi và Hạ Thần ở đây, không sao."

Hạ Tô Nghiễn không nói gì.

Khóe miệng Tô Ngộ Khanh nhếch lên "Vậy cho tôi mượn sự may mắn của hai người vậy."

"Hiện tại quan trọng là lựa chọn phòng luyện tập, hai người các người thấy thế nào?"

Hạ Tô Nghiễn "Mỗi phòng luyện tập đều có quấy nhiễu, đều giống nhau."

"Vậy tùy tiện chọn một phòng?"

Cố Trạm gật đầu "Ừ."

Sau đó ba người tùy tiện đẩy ra một gian cửa.

“……”

Đạo diễn Lâm vui sướиɠ khi người gặp họa, cầm lấy bộ đàm "Quay ống kính cho ba người họ."

Khán giả hẳn là rất muốn xem biểu tình ngây ra như phỗng của bọn họ.

Phòng luyện tập trống rỗng, ngoại trừ gương trên tường, thiết bị cũng chỉ có một dàn âm thanh, khiến ba người ngây người chính là, sàn nhà này... là mặt băng.

Khóe miệng Tô Ngộ Khanh giật giật "Tập nhảy trên mặt băng, bây giờ tôi có thể rời khỏi làng giải trí."

Hạ Tô Nghiễn "...... Đừng xúc động."

Cố Trạm: "......"

[Ha ha ha! Tuy rằng tôi cũng muốn cười, Hạ Thần tôi còn nghiêm túc an ủi Tô Ngộ Khanh.]

[Nói thật, tôi có thể hiểu Tô Ngộ Khanh, đạo diễn Lâm chó thật.]

[Ông ấy thật sự muốn Tô Ngộ Khanh cút khỏi làng giải trí.]

[Trên lầu tôi đồng ý.]

[Tôi cũng vậy.]

Ba người đi vào khiến PD chịu áp lực cực lớn "Cái kia, phòng một khi đã chọn, không thể thay đổi."

“……”

Tô Ngộ Khanh a một tiếng "Cho nên ý của chủ đề "Tự do" là để chúng ta tự mình phát huy?"

Chỉ cho một bài hát, vũ đạo cũng không có.

Cách buổi công diễn, chỉ còn một ngày rưỡi.

"Ha ha, đúng vậy."

Cố Trạm thở dài "Lần này tôi cũng hết cách rồi."

"Bất quá, cô căn bản cũng muốn cút...... Rời khỏi giới giải trí, cho dù công diễn lộn xộn cũng không quan trọng đi?"

Tô Ngộ Khanh nhướng mí mắt "Không được."

Danh tiếng một đời của cô.

Hạ Tô Nghiễn "Cứ tiếp tục đi, buổi công diễn sắp bắt đầu rồi."

Hai người nhìn qua, anh đã chậm rãi đi tới, ở bên cạnh dàn âm thanh bắt đầu nghiên cứu.

Luyện nhảy trên mặt băng- -

Một thách thức lớn.

PD theo sau lau mồ hôi trên trán "Thời gian luyện tập kết thúc, chờ ba vị công diễn."

Sau đó nhanh chóng cắt đứt phát sóng trực tiếp.

Tổ tiết mục có quy định như vậy, mặc dù toàn bộ quá trình truyền hình trực tiếp, nhưng cũng phải biên tập, phát sóng trên đài.

Mà video trong phòng tự học, sẽ được cắt riêng ra, khóa VIP phải trả tiền xem.

Đây là một trong những thủ đoạn ôm tiền của đạo diễn Lâm, đồng thời cũng là vì bảo đảm cảm giác thần bí cho buổi công diễn

Truyền hình trực tiếp bị cắt đứt, cư dân mạng một trận tiếc nuối.

Cùng lúc đó, những người khác cũng đang khiêu chiến các loại nhiệm vụ, nhóm của Tịch Ngôn Hoằng , cùng một nhóm năm người do một nữ ca sĩ khác dẫn đầu cũng hoàn thành thử thách và đến giai đoạn chọn phòng.

"Đạo diễn, Tô gia bên kia gọi điện thoại tới" Phó đạo diễn nhận điện thoại, đi đến bên cạnh đạo diễn Lâm.

Lâʍ đa͙σ nheo mắt "Nói cái gì?"

"Họ bảo cho Tô Ngộ Khanh rời khỏi kỳ ghi hình này."

"Có cái rắm, nói cho bọn họ biết, Tô Chanh Tịch đã vi phạm hợp đồng, nếu Tô Ngộ Khanh lại rời khỏi, trước tiên chuẩn bị tốt tiền vi phạm hợp đồng rồi nói sau."

Phó đạo diễn cười hắc hắc "Biết ngay ông sẽ nói như vậy, tôi đã trả lời như vậy rồi."

Một bộ dáng mau khen tôi đi đạo diễn.

Đạo diễn Lâm một lời khó nói hết.

"Đúng rồi, Giang gia bên kia động tác liên tục, đã lên tiếng, muốn toàn diện phong sát Tô Ngộ Khanh."

Đạo diễn Lâm suy nghĩ một lát "Hoa Thái nói thế nào?"

"Còn chưa tỏ thái độ."

Bất quá cũng là chuyện sớm muộn.

Hoa Thái có Tô gia tham gia cổ phần, cổ đông tuy có những người khác, nhưng cũng không cách nào chống lại Tô gia và Giang gia, vứt bỏ Tô Ngộ Khanh là chuyện sớm muộn.

Hơn nữa, Tô Ngộ Khanh cũng không phải là người có giá trị gì.

"Không sao, xem rồi nói." Đạo diễn Lâm cũng không vội tỏ thái độ, vẫn là câu nói kia, Tô Ngộ Khanh tạm thời không có giá trị.

Mà trong phòng luyện tập, Tô Ngộ Khanh ngồi ở trên bệ cửa sổ, nhìn như đang lười nhác, nhưng thực chất là đang giao tiếp với hệ thống

"Ký chủ, xét thấy người lần trước không có nói dối, miễn phí tặng cho người một tin tức."

Tô Ngộ Khanh dừng một chút "Nói."

"Người bị Giang gia cùng Tô gia kết hợp phong sát."

"...... Đây không phải là cái nồi ngươi chụp cho ta ư?" Trong mắt cô hiện lên cảm giác lạnh lẽo.

Nếu không là cái hệ thống này để cho cô trước mặt mọi người tố giác bộ mặt thật của đôi cẩu nam nữ kia, cô sẽ bị động như hiện tại sao?