Chương 1: Tự làm tự chịu (1)

Chương 1:::Trà sữa và thịt nướng là combo hạnh phúc:::

Hàm Chi - Đại cung nữ của cung Minh Hòa tiến vào Dưỡng Tâm Điện bẩm báo, nói rằng Gia Tu Dung có việc gấp phải cầu kiến Hoàng Thượng.

Tạ Yến nhấc mi mắt lên nhìn người đang quỳ gối trong điện, tay vẫn không ngừng phê chuẩn tấu chương, “Chẳng lẽ chủ tử của ngươi còn muốn trẫm tự mình qua đó?”

Thật là ngày càng không có thể thống gì mà.

Thái giám tổng quản Thường Hỉ An liếc xéo mắt nhìn Hàm Chi một cái, mí mắt cũng chưa từng nâng một chút, ô, vị chủ tử này không phải luôn là như thế sao? Chậc, Hoàng Thượng cần gì phải hỏi nhiều.

“Hoàng Thượng thứ tội.” Tuy rằng Hàm Chi sợ hãi nằm rạp trên mặt đất, nhưng lời nói lại rất khẩn thiết, “Thân thể nương nương có chỗ không tiện, thật sự, thật sự không thể tự mình đến, hy vọng Hoàng Thượng...”

Tạ Yến ném bút, lạnh lùng nói: “Cung tì nhà ngươi thật to gan, dám nói năng lung tung về chủ tử ngươi?!”

“Hoàng Thượng tha mạng, cho dù có đưa nô tỳ một trăm lá gan, nô tỳ cũng không dám nói năng không đúng về nương nương a!”

Hắn đứng dậy, quát lớn, “Cái gì gọi là "thật sự không thể tự mình đến"? Chủ tử của ngươi rốt cuộc là làm sao ?”

“Nương nương không cho nô tỳ nói, chỉ cầu Hoàng Thượng đi qua nhìn xem nương nương...”

Thường Hỉ An gắt gao đuổi theo bước chân của hoàng đế, không khỏi thở dài trong lòng, nếu là một chủ tử nào khác trong cung, bảo đảm đã đầu lìa khỏi xác, ấy vậy mà vị Gia Tu Dung này năm lần bảy lượt dám yêu cầu thánh giá tự mình đi đến, cố tình Hoàng Thượng còn... Ai, còn không phải thích vậy sao.

Tạ Yến vào trong điện, không nhìn thấy người muốn gặp. Dùng nội lực tra xét, lại phát hiện bể tắm ở phía bắc có chút động tĩnh.

Gia Ý cắn môi dưới thật chặt, trên mặt là một mảng ửng hồng làm say lòng người, giọt nước nhỏ xuống từ ngọn tóc chảy xuống theo sườn mặt của nàng, ẩn dưới mặt nước hơi gợn sóng là cái yếm thêu hoa đào rực rỡ, để lộ ra cảnh xuân lấp loáng.

Nàng ngẩng đầu, thấy người tới thì vừa vui mừng vừa ủy khuất, đôi mắt chứa đầy sương mù mông lung nhìn người trên bờ, có chút đè nén mà nặng nề hít thở, trong giọng nói có chút kinh hoảng, nhưng vẫn nghiêng người tới, vươn bàn tay trắng nhỏ nhắn, tỏ vẻ muốn được ôm một cái: “Hoàng Thượng, tần thϊếp khó chịu...”

Nàng luôn luôn thích làm nũng.

Chỉ xem đây như là tiết mục ngày thường nàng hay biểu diễn, Tạ Yến có chút bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

Thật là... không hề có quy củ.

“Không phải giận dỗi trẫm đi?” Cởϊ qυầи áo nhanh chóng bước vào trong ao, hắn đi qua, xoa lên khuôn mặt ửng hồng của Gia Ý, cảm thấy nhiệt độ quanh thân nàng còn nóng hơn nước nóng trong ao, “Ngoan, làm sao vậy?”

Không nghĩ tới, tiểu cô nương một phen ôm lấy cổ hắn, như một con mèo sữa cọ loạn hõm cổ hắn, đầu lưỡi nhỏ linh hoạt không ngừng liếʍ láp yết hầu của hắn, răng nanh nho nhỏ thi thoảng kí©h thí©ɧ làn da hắn, không đau, nhưng hơi nhột.Tạ Yến ôm vòng eo mềm mại tinh tế của nàng, xúc cảm trơn bóng mịn màng quả thực làm hắn yêu thích không buông tay, nghiêng đầu hôn lên gương mặt, thấp giọng cười, “Vật nhỏ, hôm nay làm sao vậy?”

“Ưm, khó chịu...” Giọng nói của Gia Ý có chút nhão nhão dính dính, giống tiếng kêu yếu ớt của mèo sữa, cực kỳ đáng thương.

Tạ Yến nghe thấy cả tâm đều mềm.

Chẳng lẽ hôm nay bị người ta khi dễ? Ánh mắt Tạ Yến lành lạnh, trong lòng xẹt qua vô số khả năng xảy ra.

Không thông báo chuyện xảy ra của cung Minh Hòa, tên Thái giảm tổng quản Thường Hỉ An này không muốn làm nữa?

Lời này nếu để Thường công công nghe được, chỉ sợ phải hô to oan uổng, cả ngày hôm nay Hoàng Thượng đều thương thảo hạn hán ở Dĩnh Trung và chiến sự phía bắc cùng Thừa tướng, lại nói tiếp, hôm nay cung Minh Hòa cũng không có chuyện lớn gì xảy ra a, ông nào dám... Ai, dù sao làm nô tài không dễ gì a!

Động tác của Tạ Yến càng ôn nhu hơn, hắn trấn an mà vỗ vỗ lên tấm lưng trơn bóng của Gia Ý, ôn nhu nói: “Khó chịu chỗ nào? Nói cho trẫm, hửm?”

“Ngoan, không sợ.”

Trong mắt Gia Ý vừa thẹn lại vừa xấu hổ, muốn nàng nói như thế nào đây? Nói rằng vốn dĩ nàng định cho Lâm Tiểu Viện một bài học, kết quả trượt tay, khiến tình hương hoàn chạy đến trên người mình? Hệ thống lại không có chức năng giải tình hương hoàn, cho nên nàng chỉ có thể chịu đựng.

Ngựa không ngừng chạy trở về, còn phái Hàm Chi đến Dưỡng Tâm Điện thỉnh Hoàng Thượng qua, nhưng dược hiệu lại không chờ đợi từng đợt đi đi lại lại, nàng không có biện pháp nào đành phải ngâm mình ở trong suối nước nóng, aizzz, thật là tự làm bậy không thể sống, đã thế còn có miệng mà khó trả lời...

Người trong lòng mình không nói gì, Tạ Yến thật sự lo lắng, nâng mặt nàng lên, lại phát hiện trong mắt tiểu nữ nhân đong đầy nước, sắc mặt đỏ hồng đến lạ thường, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất (??? ).

Hắn nghiêm mặt, không cho phản bác nói: “Nói cho trẫm.”

Hàm răng trắng tinh cắn chặt bờ môi đỏ kiều diễm ướŧ áŧ, tiếng rêи ɾỉ nhè nhẹ tràn ra ở giữa, Gia Ý nhịn xuống run rẩy từ trong ra ngoài, thân mình dưới nước nhẹ nhàng ma sát lên vật nóng rực kia, hai điểm đỏ tươi bên trong yếm cũng xẹt qua cơ bụng thon chắc của Tạ Yến, “Ân, khó chịu... Nóng ~”

Nàng nước mắt lưng tròng, như một hồ nước mùa xuân, khuôn mặt nhỏ hiện tại đã hồng đến không chịu nổi.

Tạ Yến ngây người.

“Hoàng Thượng, Bảo Châu thật sự khó chịu...” Gia Ý thật sự chịu không nổi sự hư không cùng khô nóng trong cơ thể, hai chân quấn lên eo hắn, cái miệng nhỏ mím lại, một chuỗi nước mắt trong suốt liền rơi xuống, dọc theo ngực Tạ Yến, hoàn toàn chìm vào trong nước.

Nhiệt độ cơ thể của tiểu cô nương xác thật cao hơn so với mọi khi, khóe mắt hàm ý xuân, hai má ửng hồng một cách bất thường, huống hồ chủ yếu là nàng lại chủ động hơn so với bình thường như vậy?

Tạ Yến dùng một tay đỡ lấy eo nhỏ của nàng, tay còn lại luồn xuống chốn đào nguyên nọ mà tìm kiếm, vậy mà sờ đến được chất lỏng dính nhớp khác hoàn toàn với chất lỏng trong ao...

Lúc này còn có gì mà Tạ Yến chưa rõ?

Tiểu cô nương bị người ta hạ dược!

Thật là thật to gan! Tại đây, ngay bên trong hậu cung, thế nhưng có người dám làm ra việc như vậy với phi tử của hắn, nếu hôm nay hắn không lại đây, vật nhỏ này chẳng phải là sẽ...

Trên mặt Tạ Yến chợt lạnh băng, xem ra gần đây hắn đã quá lơ là những nữ nhân này.

“Ưm, cho thϊếp...” Gia Ý cảm nhận được bàn tay lớn vuốt ve, nhưng khi thấy hắn không tiếp tục bước tiếp theo, nàng nhẹ nhàng lắt lư, tỏ vẻ thúc giục hắn tiến vào.