Chương 23: Người đâu

Chương 23: Người đâu

:::TS&TNLCHP:::

Dưỡng Tâm Điện.

Chiêu tông bệ hạ nghiêm túc phê duyệt tấu chương, Thường Hỉ An bưng một khay trà xanh khẽ khàng đi đến, đặt lên án thư*.

*án thư: bàn dùng để đọc, viết sách

Tạ Yến cũng không ngẩng đầu lên, tùy ý hỏi: “Nàng tỉnh rồi?”

Thường công công thấp giọng: “Người bên dưới chưa tới báo, chắc là còn chưa tỉnh.”

Tạ Yến chấp bút viết vài câu phân phó ở trên tấu chương, “Ừm, kêu người chuẩn bị tảo thiện*.”

*thiện: đồ ăn, bữa ăn; tảo thiện: bữa sáng

“Vâng.” Hoàng Thượng đã dùng, thiện này chuẩn bị cho ai không cần nói cũng biết.

Tạ Yến cảm thấy hẳn là nên bồi bổ cho Gia Ý một chút, lại dặn tiếp: “Phân phó Ngự Thiện Phòng, cơm trưa cũng dùng ở Thái Cực Điện , để bọn họ chuẩn bị cho tốt.”

Theo Phương ma ma tiết lộ, Gia Ý từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, thân thể suy nhược, luôn luôn dưỡng bệnh ở trong khuê phòng Vĩnh An phủ. Nghĩ đến tối qua bản thân càn rỡ như thế, tựa hồ thiếu chút nữa làm nàng bị thương... Hơn nữa, sáng nay nàng không chú ý để lộ ra nét ngây thơ của nữ nhi, trong lòng Tạ Yến càng tang thêm vài phần thương tiếc đối với nàng.

Cơm trưa cũng muốn ăn cùng nhau? Thường Hỉ An cung kính đáp, yên lặng nén cảm giác kinh ngạc trong lòng xuống. Xem ra số phận của vị Gia bảo lâm này không tồi, đã vậy, ông vẫn nên tự mình đi xem một chút đi, đỡ phải bị người khác chậm trễ.

———————————————

“Người đâu!” Thường Hỉ An không khỏi nâng giọng, vừa gấp lại tức.

Tiểu thái giám co rúm lại một chút, nhỏ giọng nói: “Sau khi Thánh Thượng rời đi không bao lâu, Gia bảo lâm cũng liền đi rồi, này dù sao cũng là lần đầu tiên có hậu phi nghỉ ngơi ở Thái Cực Điện, hơn nữa Thánh Thượng cũng không đặc biệt dặn dò, nô tài nghĩ Gia bảo lâm cũng nên rời đi rồi, mới không nói gì thêm... Hơn nữa Gia bảo lâm tựa hồ cũng không có ý định muốn bái kiến Hoàng Thượng...”

Thường Hỉ An chụp một tát trên đầu gã, hận rèn sắt không thành thép, “Ngươi nói xem... ngươi muốn tạp gia nói cái gì với ngươi đây! Ngươi nghĩ nàng nên rời đi? Vậy ngươi có nghĩ tới Hoàng Thượng đồng ý không? Thật là thứ không có mắt!”

Nhìn tiểu thái giám nọ, Thường Hỉ An lại càng tức giận, “Vạn tuế gia không đặc biệt dặn dò? Đó là không đặc biệt dặn dò với ngươi! Nếu quả thật không có, tạp gia qua đây để làm gì? Qua nhìn kẻ hèn nhát như ngươi sao!”

Vạn tuế gia bên kia còn đang nhớ mong Gia bảo lâm, thậm chí còn đang chờ cùng nhau dùng ngọ thiện, trước tiên không nói đây là ân điển to lớn cỡ nào, đây dù sao cũng lần đầu vạn tuế gia tràn đầy hứng thú, đâu thể làm người thất vọng a, Thường Hỉ An vô cùng lo lắng mà chạy trở về.

Nhìn bóng dáng Thường công công vội vàng rời đi, tiểu thái giám yên lặng sờ lỗ tai, vừa lo lắng lại ủy khuất, bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện như này ở Thái Cực Điện a, nếu thật sự có đặc biệt phân phó, sao không nói sớm đâu...

Ngay lúc Thường Hỉ An đang nghĩ xem nê nói với vạn tuế gia việc Gia bảo lâm đã rời đi như thế nào, đầu bên kia, đồ đệ Tiểu Đức Tử đã không chừng mà đi tới.

“Sư phó...”

Tâm tình Thường Hỉ An không tốt, cũng không có kiên nhẫn gì, “Có chuyện quan trọng gì thì nói nhanh lên, ta đang bận.”

Tiểu Đức Tử gãi gãi đầu, “Sư phó, chuyện này, cũng không phải rất quan trọng, nhưng là đồ đệ không phải rõ thái độ của Hoàng Thượng lắm, cho nên liền...”

Thường Hỉ An đá một chân qua, “Thánh tâm mà ngươi đòi có thể suy đoán ư! Có việc liền nói nhanh!”

“Vâng vâng vâng, là như thế này, sáng nay ta ở Ngự Hoa Viên...”

Nghe xong hết thảy mọi chuyện, trong lòng Thường Hỉ An kêu khổ không ngừng, đây là cái nghiệt gì a.

---

“Đi rồi?” Tạ Yến khẽ ngừng tay, trong giọng nói cũng không có quá nhiều cảm xúc.

“Đúng vậy, vừa rồi nô tài qua Thái Cực Điện, nghe người hầu nói, Gia bảo lâm vừa mới đi không lâu.”

Tạ Yến tiếp tục nhìn tấu chương, “Đã dùng đồ ăn sáng?”

“Hồi Hoàng Thượng, Gia bảo lâm chưa dùng bữa đã rời đi.” Bây giờ cũng sắp đến giờ cơm trưa, sao còn dùng được đồ ăn sáng đâu?

“Ừm.” Tạ Yến nhàn nhạt lên tiếng, không hề nói nhiều.

Việc này, Thường công công quả thật không nắm được thái độ của Hoàng Thượng.

Nhìn thoáng qua Thường Hỉ An muốn nói lại thôi, Tạ Yến đổi tấu chương sang tay khác, “Có việc gì thì nói đi.”

“Vâng, mới vừa rồi đồ đệ Tiểu Đức Tử của nô tài đi qua Ngự Hoa Viên, vừa vặn nhìn thấy Gia bảo lâm trên đường trở về xảy ra chút va chạm cùng Liễu thường tại, sau đó Thục phi nương nương tới... Nói là muốn Gia bảo lâm quỳ ở đình hóng gió một canh giờ...”

“Ồ?” Tạ Yến ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Thường Hỉ An lập tức nói ra: “Lần phạt này chưa thực hiện, nhưng không biết đã dọa sợ hay do thân thể không tốt, vừa nghe thấy Thục phi nương nương nói xong hình phạt thì nương nương đã hôn mê bất tỉnh...”

Tạ Yến ném tấu chương “bang!” một tiếng lên trên bàn.

Nhìn sắc mặt đột nhiên trầm xuống của Hoàng Thượng, Thường công công lặng lẽ lau mồ hôi.