Chương 27: Sao có thể không thích

Chương 27: Sao lại không thích

:::TS&TNLCHP:::

“Hoàng Thượng ~ tần thϊếp đói quá!”

Lúc Lý thái y tiến vào, liền nghe được giọng nói mềm mại truyền từ trong điện ra, gã thầm cảm thán trong lòng. Nghe thanh âm này đi, quả thực khiến cho nam nhân mềm hết xương cốt.

Cũng không dám phỏng đoán lung tung, theo Thường Hỉ An đi vào nội điện.

“Vi thần Lý Đạo tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế...”

Tạ Yến thấy người tới, tùy ý vẫy vẫy tay, “Được rồi, bắt mạch giúp Gia bảo lâm đi.”

“Tuân chỉ.”

Gia bảo lâm ở bên trong màn giường, Lý Đạo nhìn không rõ được dung mạo của nàng, chỉ có thể loáng thoáng trông thấy một ít phong mạo, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến gã thiếu chút nữa hoảng hốt kêu thành tiếng. Nữ tử tuyệt sắc bực này...

Hàm Chi lấy một chiếc khăn lụa ra đắp lên cổ tay mảnh khảnh trắng muốt của Gia Ý, Lý thái y cúi đầu thu liễm suy nghĩ, buông hòm thuốc rồi bắt đầu bắt mạch.

Tạ Yến buông chén trà, nhìn gã một cái, tùy ý nói hỏi: “Sao hôm nay người tới không phải Hạ thái y?”

Hạ thái y là thái y ngự dụng của vạn tuế gia ngài a, Thường Hỉ An nghĩ thầm, nhưng vẫn kính cẩn trả lời: “Hoàng Thượng, hôm nay không phải ngày trực của Hạ thái.”

Tạ Yến nhìn Lý Đạo không nói lời nào.

Thường Hỉ An là ai a, là người đi theo Chiêu Tông lâu như vậy, sự lanh trí mà ông có cũng không phải ngày một ngày hai, lập tức cười nói: “Y thuật của Lý thái y luôn được các vị chủ tử ưu ái, chút đau ốm của Gia bảo lâm cũng không thể qua loa.”

Ý tứ là ‘Hoàng Thượng ngài đừng lo lắng’.

Tạ Yến khoanh tay đứng đó, mặt không cảm xúc quét mắt nhìn ông một cái, nhàn nhạt mở miệng:

“Đi chuẩn bị thiện.”

“Vâng.” Thường công công ngượng ngùng, cúi đầu lui ra ngoài.

“Lý thái y, thế nào?”

“Xem mạch tượng, Gia bảo lâm hẳn là sinh ra đã yếu ớt suy nhược, nhưng may mắn được chăm sóc từ nhỏ, trước mắt cũng không gì đáng ngại.”

“Nhưng mà, thân thể suy nhược này của Gia bảo lâm hiếm thấy so với những nữ tử khác, cần phải tinh dưỡng cẩn thận, việc ăn uống là không thể chậm trễ, ngày thường càng phải chú ý ‘giữ ấm, phòng lạnh’, tăng giảm quần áo, trừ mầy cái này ra, còn phải duy trì tâm tình thoải mái, không thể quá mức ưu tư, mới vừa rồi bảo lâm đau ngực váng đầu, là do nghỉ ngơi không đủ, hơn nữa còn để bụng đói, cho nên thân thể mới không khoẻ, đợi vi thần kê mấy phương thuốc an thần dưỡng thân, uống vào sẽ khoẻ lên.”

Gia Ý nghe Lý thái y nói nhiều như vậy, đại khái cũng đúng, nàng gật gật đầu, “Thân thể ta luôn luôn suy nhược, mấy năm gần đây đã tốt lên phân nửa.”

“Vâng, tuy vậy nhưng bảo lâm cũng đừng quá chủ quan. Thần cả gan hỏi một câu, hơn nửa năm trước Gia bảo lâm đã gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn?”

“Nửa năm trước ta từng rơi xuống nước một lần.”

Tạ Yến mày hơi nhăn mày. Hắn biết thân thể nàng yếu đuối, nhưng không nghĩ tới sẽ nhược đến như vậy.

“Vậy là được, tuy rằng nương nương đã dưỡng kĩ thân thể từ nhỏ, nhưng cơ thể vốn gầy yếu, lại từng rơi xuống nước, như vậy đã tạo thành thương tổn cực đại đối với thân thể người, hàn khí xâm nhập dẫn tới kinh mạch bị tắt nghẽn, cho nên khí huyết thường xuyên suy yếu, thần liền kê một phương thuốc, cứ dùng trong ba ngày, đến lúc đó, vi thần lại đến bắt mạch.”

Tạ Yến tiến lên, “Cứ như thế đi, ngươi lui xuống kê khai phương thuốc, những việc cần chú ý cũng nhớ dặn dò thật kĩ.”

“Tuân chỉ.”

Gia Ý ngây ra, nàng suy nhược đến vậy sao? Ngự y vậy mà tuôn ra một tràn chứng bệnh? Phản ứng đầu tiên của nàng không phải lo lắng cho thân thể của mình, mà theo bản năng đi tìm Tạ Yến.

Hoàng đế có thể không thích một nữ tử không khoẻ mạnh hay không ?

Tạ Yến vén màn lên, liền trông thấy Gia Ý đang mê mang kinh hoàng.

Trong mắt lấp lánh ánh nước, nhìn như con mèo sữa bị bỏ rơi mà hắn gặp khi còn bé, đáng thương cực kỳ.

“Đây là làm sao vậy? Bị dọa rồi?” Tạ Yến duỗi tay quét lên cái mũi nhỏ của nàng, trấn an nói, “Không có việc gì, không phải bệnh nặng, uống thuốc là khỏi rồi.”

Gia Ý cắn môi, sau một lúc lâu mở miệng: “Tần thϊếp biết, ưm… nhưng mà Hoàng Thượng… ừmm...”

“Trẫm nói gì nàng đã quên rồi sao?” Hắn giả vờ nghiêm túc, “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không thể giấu giếm.”

Khuôn mặt nhỏ của nàng hiện vẻ rối rắm, nhút nhát sợ sệt nhìn Tạ Yến một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, thanh âm nhỏ xíu: “Hoàng Thượng, thân thể tần thϊếp không tốt, ngài sẽ... không thích sao?”

Tạ Yến hơi bất ngờ, “... Vì sao nói như vậy?”

Gia Ý càng thêm ủ rũ cụp đuôi, “Từ nhỏ thân thể tần thϊếp đã suy nhược, bên tai đã nghe… quen người khác khuyên nhủ, cũng biết được... những nhà bình thường đều không thích nữ tử suy nhược giống tần thϊếp, Hoàng Thượng lại là thiên tử, nói vậy... sẽ càng để ý nhiều hơn...”

Lời ra tiếng vào thật đáng sợ, dù cho Gia Ý dưỡng bệnh trong khuê phòng, chưa từng tham gia các yến hội ở Thái Châu, nhưng mọi người ai cũng biết, đại tiểu thư của Vĩnh An hầu phủ là con ma ốm, cứ cho là có gia thế tốt thì cũng chẳng có ích lợi gì? Gả vào nhà bình thường cũng sẽ là liên lụy, mà số ít người tới cửa xin cưới cũng chỉ là nhìn trúng sản nghiệp to lớn của Vĩnh An hầu phủ mà thôi, đều là hạng người dụng tâm bất lương.

Những năm gần đây Bảo Châu thấy được nhiều, dần dà cũng hình thành quan niệm “Nam tử không thích nữ tử thân thể suy nhược”, vốn định mượn tay hệ thống che giấu thân thể quá mức suy nhược của mình đi, lại không ngờ rằng vị thái y này thế mà đã lập tức khám ra tận gốc tận rễ.

【 Hệ thống: Tội này ta không gánh đâu nha, ngài cũng chưa dặn dò ta che giấu giúp, lại nói, mạch tượng như nào thì khám ra thế ấy, trừ phi ngài mua chuộc được thái y... 】

Sau khi Tạ Yến nghe xong có chút dở khóc dở cười, “Sao nàng lại nghĩ như vậy?”

“…Chẳng lẽ không phải sao?”

“Đương nhiên không phải.” Hắn nghiêm túc lý lẽ mà rằng, “Nàng cũng nói đó, trẫm là thiên tử, há có thể lấy trẫm so với người bình thường? Nam tử bình thường cho rằng nàng sẽ liên lụy bọn họ, nhưng trẫm lại là vua một nước, sợ gì chút việc nhỏ này?”

Gia Ý đột nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn, sợ bỏ lỡ mất một chút cảm xúc trong mắt hắn, “Ồ, phải không? Hoàng Thượng thật sự không thèm để ý?”

“Ừ, không thèm để ý.” Hắn thật sự là không thèm để ý, không nói đến quốc khố đầy ụ hiện tại, chỉ mỗi tư khố của hắn, nuôi thêm nàng thì vẫn dư dả.

Hiện tại Gia Ý lại có chút ngượng ngùng, lắp bắp mở miệng hỏi: “Vậy thì… Hoàng Thượng thích tần thϊếp sao?”

Tạ Yến nhìn dáng vẻ e lệ ngượng ngùng của nàng, tâm tình vô cùng tốt mà thấp giọng cười thành tiếng:

“Nàng nói xem?”

Gia Ý khẳng định dõng dạc nói: “Thích, thích! Có phải không?”

Nàng không thâm trầm tâm cơ giống những nữ nhân khác, khi đối mặt với hắn nàng không mang theo chút mưu toan ích lợi, tính tình lại đơn thuần, hoạt bát đáng yêu cũng lại ngoan ngoãn nghe lời, Tạ Yến nghĩ, sủng nàng nhiều thêm một chút, cũng không sao.

Thấy hắn không trả lời, Gia Ý nóng nảy, bắt lấy vạt áo của hắn liền hỏi: “Có phải hay không nha?”

Tạ Yến nhếch môi, điểm điểm lên cái trán của nàng, cười nói:

“Trẫm… sao có thể không thích nàng?”

“Ò ~ tần thϊếp cũng thế!” Khuôn mặt trắng nõn của Gia Ý chợt bốc lên hai áng mây hồng, nàng “xoạch” một cái liền gục vào trong lòng Tạ Yến, ôm chặt lấy hắn, không ngừng lay trái lắt phải, không hề muốn buông tay.

Hì hì ~ nàng biết mà! Nàng biết ngay là hắn cũng thích nàng!

Khoé miệng cong lên của Tạ Yến làm thế nào cũng không ép xuống được, hắn không rầy la nàng đẩy hắn đến sắp ngã lăn ra, ngược lại còn bất đắc dĩ mà cười nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng, “Được rồi, trẫm biết rồi... Cứ như tiểu hài tử vậy.”