Chương 32: Đoạt người

Chương 32: Đoạt người?

:::TS&TNLCHP:::

Gia Ý đã mơ thấy một giấc mộng.

Trong mơ, nàng rất đói bụng, dù là ăn nhiều hay ít, vẫn luôn cảm thấy ăn không đủ no. Sau đó nàng trông thấy Tạ Yến, Tạ Yến cười rồi ôm lấy nàng, ôn nhu đút điểm tâm cho nàng từng chút từng chút một, lúc này nàng mới thật sự no. Nhưng không biết vì sao, Hoàng Thượng không hề ngừng tay, ngược lại càng hứng thú bừng bừng mà đút đồ ăn tới miệng nàng.

“Ăn đi.” Tạ Yến cười dỗ nàng.

Không không không, nàng ăn không vô.

“Ăn đi ~” nam nhân không hề có ý định thu tay lại.

Nàng thật sự ăn không vô... Bụng nàng thật sự đã rất trướng...

“Không ăn!” Gia Ý thấp giọng buông một tiếng, đột nhiên bừng tỉnh.

Thì ra... chỉ là một giấc mơ. Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, duỗi tay xoa xoa lớp mồ hôi mỏng giữa trán, chỉ là mới vừa nhúc nhích người, liền cảm thấy không ổn.

Tuy rằng là mơ thôi, nhưng nàng thật sự... bị trướng đến hoảng. Nàng sờ sờ lên bụng nhỏ có chút trướng căng hơi nhô lên, thử động đậy nhẹ, chất lỏng đầy ắp bên trong cũng theo đó mà lắc lư qua lại, dường như có thứ gì đó bị rót vào trong hoa huyệt?

Gia Ý sợ xanh mặt, vội duỗi tay xuống phía dưới xem xét, lại sờ trúng... một cái khăn gấm đang bịt lại cửa huyệt của mình?

“Hỗn đản!”

Đây nhất định là chuyện tốt mà Tạ Yến làm! Gia Ý đỏ mặt mắng, bụng nhỏ trướng đến lợi hại, nàng thật sự không chịu đựng được nữa, liền duỗi tay xuống phía dưới thật nhẹ nhàng, muốn kéo khăn ra.

Nhưng là… cái khăn gấm này bị nhét vào quá sâu bên trong, nàng chỉ nhẹ nhàng lôi kéo, tơ lụa liền cọ qua vách thịt tiểu huyệt của nàng, khiến cho đường đi mãnh liệt co rút lại, nàng nhịn không được run rẩy, nhưng lại không thể không lấy nó ra.

Cắn môi kiềm chế, không để cho kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kia tràn ra khỏi cổ họng, nàng không dám kéo ra quá nhanh, sợ bản thân không nhịn được mà rêи ɾỉ thành tiếng, nhưng dù là kéo chậm, nàng cũng không chịu nổi nốt, không biết đã đυ.ng phải điểm mẫn cảm nào đó trong cơ thể, đầu ngón chân đáng yêu đột nhiên cuộn tròn, thân thể nhỏ bé run run rẩy rẩy mà tiết ra một làn sóng mật dịch.

Còn chưa hồi thần từ trong kɧoáı ©ảʍ cao trào, chỉ nghe thấy giọng nam hơi khàn khàn vang lên: “Vừa tỉnh dậy là không ngoan.”

Nàng theo tiếng nhìn lại, đỏ mặt hô: “Không, không có đâu, ngài mới... mới hư hỏng đó...”

Tạ Yến đi đến mép giường ngồi xuống, hắn duỗi tay qua kéo lấy bàn tay nhỏ của nàng, ướt nhẹp, dính sang tay hắn.

“Lấy ra làm gì?”

Gia Ý ra vẻ hung ác nhưng nom lại mềm như bông mà trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ngài, ngài nhét nó vào... làm gì! Bị tắc đến khó chịu!”

Tạ Yến nhẹ nhàng trêu chọc hoa môi từ trên xuống dưới, cười đến xấu xa, “Trong cơ thể nàng chứa nhiều như vậy, để nó chảy ra không chỉ lãng phí… còn làm dơ giường...”

Gia Ý ưm một tiếng, chống cánh tay muốn ngồi dậy, “Ngô… Tần thϊếp, bây giờ tần thϊếp liền đi rửa mặt chải đầu...”

Lại không ngờ, Tạ Yến dùng hai ngón tay nắm lấy góc khăn gấm, đột ngột kéo nó ra ngoài ——

“A... Ân...!”

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm Gia Ý nhịn không được kêu lên thành tiếng, rồi thân thể trở nên mềm oặt mà ngã về trong ổ chăn. Trong lúc bụng nhỏ kịch liệt phập phồng, từng luồng ái dịch tuôn ra từ cửa huyệt.

Khăn gấm bị nhét trong tiểu huyệt suốt mấy canh giờ, hiện tại cũng giống như tiểu huyệt mà trở nên ấm áp, ướŧ áŧ, bên trên còn dính đầy dịch trắng đυ.c.

Nhìn nữ nhân thở dốc từng hơi từng hơi trên giường, vật ở dưới thân Tạ Yến sớm đã ngẩng đầu kêu gào. Hắn xoa xoa tiểu huyệt lầy lội, cửa huyệt tựa như đã gấp gáp, không kiên nhẫn mà mấp máy.

“Hoàng Thượng, bữa tối đã được dọn xong.” Giọng của Thường Hỉ An truyền vào từ gian ngoài.

“Ừm.” Giọng nói vững vàng của Tạ Yến vang lên, nữ nhân bên dưới mặt đầy ửng đỏ, hắn hỏi, “Muốn dùng bữa trước?”

“Này, cái này...” Gia Ý thật có chút đói bụng, nhưng dáng vẻ hiện tại này của nàng, làm sao có thể đi ra ngoài?

Tạ Yến nhìn ra được băn khoăn của nàng, ngữ khí hắn trở nên tiếc nuối nói, “Nếu khăn gấm còn nhét ở bên trong... thì tự nhiên nàng không cần lo lắng, chỉ là hiện tại… sợ là không thể ngăn được.”

Không ngăn được? Không ngắn được cái gì! Mặt Gia Ý càng đỏ hơn, tên này giống hoàng đế ở chỗ nào a, rõ ràng là một tên lưu manh!

“Ngài đừng nói nữa!” Nàng che lỗ tai lại trốn vào trong chăn.

Hắn thấp giọng cười, thấy nàng thật sự đã quá thẹn thùng, mới vớt thân thể mềm mại không xương ấy lên, cầm lấy y phục phức tạp bên cạnh muốn mặc vào cho nàng, nhưng hiển nhiên, hoàng đế bệ hạ nào đã từng hầu hạ ai, tự nhiên có chút trúc trắc, dây dưa một hồi mới mặc tốt được, lại cầm lấy áo ngoài phủ lên người nàng, bao lấy, hôn lên cái trán của nàng, sau đó bế người lên mang ra bên ngoài.

“Tốt rồi, hiện tại sẽ không ai chê cười nàng đâu.”

Một mái tóc đen chưa cắm thêm trang sức, mềm mại mượt mà rũ xuống sau lưng, Gia Ý nhu thuận ghé vào l*иg ngực Tạ Yến, trong lòng đầy ắp ngọt ngào, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhanh nhẹn duỗi tay ôm cổ hắn, nhướng người mổ mổ vài cái lên cằm hắn.

Ý cười trong mắt Tạ Yến càng sâu.

Thức ăn của Hoàng đế quả nhiên bất đồng, mỗi một món đều tinh xảo dụng tâm, hấp dẫn hơn những món mà nàng từng ăn nhiều. Hôm nay nàng có lộc ăn nha ~

Lúc Bích Y tiến vào thấy Gia mỹ nhân ngồi ở trên ghế vui vẻ mà nhìn đồ ăn trên bàn, không hề có ý định gắp thức ăn săn sóc cho Thánh Thượng, mà Thánh Thượng... tựa hồ cũng không để ý chút nào, Bích Y thầm khϊếp sợ trong lòng, nỗ lực áp xuống suy nghĩ của mình, nàng yên lặng đi đến bên cạnh hai người.

Không ngờ Gia mỹ nhân nhìn nàng một cái, rồi cắn chiếc đũa hỏi Hoàng Thượng, “Hoàng Thượng...”

Tạ Yến liếc mắt ngó nàng một cái, đưa tay kéo bàn tay cầm đũa của nàng xuống, nhàn nhạt nói: “Đi xuống đi.”

“Nô tỳ tuân chỉ.” Bích Y hành lễ, cúi đầu nhanh chóng đi ra ngoài.

Vị Gia mỹ nhân này… lá gan thật sự quá lớn.

Đang nghĩ ngợi, nàng liền thấy Thường Hỉ An nhăn mày nhíu mặt đi tới từ phía đối diện.

“Thường công công.”

Thường Hỉ An tùy tiện ừ một tiếng liền đi thẳng về phía nội điện.

“Nô tài thỉnh an Hoàng Thượng, thỉnh an Gia mỹ nhân.”

Tạ Yến nhìn tiểu gia hỏa nào đó đang nhăn nhó mặt mày, liền gắp cho nàng một ít thịt cá, quả nhiên trông thấy nàng cong cong môi, không lộ dấu vết mà cười cười.

“Có chuyện gì?” Hắn nhìn thoáng qua Thường Hỉ An đang có vẻ bất an, thuận miệng hỏi.

Thường công công thầm bái phục Gia Ý ở trong lòng, sau đó nói: “Hoàng Thượng, Chung Túy Cung bên kia cho người tới, nói là… Vân phi nương nương không khoẻ, muốn thỉnh vạn tuế gia ngài qua đó một chuyến.”

Tươi cười trên mặt Tạ Yến phai nhạt xuống, hắn buông đũa, nhìn người bên cạnh thoáng chốc cứng đờ người, sờ sờ đầu nàng, mở miệng bảo, “Tối nay cứ ở lại Thái Cực Điện, trẫm đi một chút sẽ về.”

Thường Hỉ An nghe vậy đều sợ tới mức run lên.

Này...

Gia Ý không có ngẩng đầu, cả khuôn mặt nhỏ sắp chôn hết vào trong chén, nàng cũng không nói gì, chỉ thấp giọng “Ân” một tiếng.

Thời điểm Hàm Chi cùng Thanh Nhai tiến vào, sắc mặt họ đều rất khó coi, họ trông thấy chủ tử nhà mình yên lặng gắp thức ăn trên bàn, trong lòng khổ sở nói không nên lời.

Hoàng Thượng cũng đã đi rồi, chủ tử còn vờ như không có việc gì... bộ dạng tỏ vẻ không sao này làm người ta thương xót cực kỳ.

“Nương nương, nếu ngài ăn không vô thì...”

Gia Ý sắc mặt vẫn như thường, “Ta nuốt trôi nha!”

Thanh Nhai cắn cắn môi còn muốn nói gì đó, Hàm Chi kéo kéo tay áo nàng, nhẹ nhàng lắc đầu.

Thẳng đến khi dạ dày được thỏa mãn, Gia Ý mới buông đũa, nhẹ nhàng ợ một cái.Nàng xoa xoa miệng, “Hàm Chi, hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, sau đó chúng ta trở về.”

Hàm Chi không biết Tạ Yến đã bảo Gia Ý ở lại, cho nên kiệt lực lộ ra một chút tươi cười, không cho chủ tử nhìn thấy bọn họ khổ sở:

“Vâng, nương nương.”

Trên đường trở về, Thanh Nhai vẫn là không cam lòng, sợ Gia Ý nghẹn ở trong lòng khó chịu, suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng: “Chủ tử... Không cần khổ sở, Hoàng Thượng ngài ấy sẽ không quên ngài.”

Gia Ý cười cười, nhìn đèn l*иg trong tay Hàm Chi, “Ừ, ta không khổ sở.”

“Chủ tử...” Thanh Nhai thấy dáng vẻ này của nàng thì sắp khóc tới nơi, chủ tử của bọn họ nghẹn như vậy, khẳng định là khổ sở cực kỳ!

Vân phi nương nương thật sự quá đáng ghét!

Ngô, nói như thế nào đây, tuy rằng trước đó nàng có chút không cao hứng, nhưng... nhìn 80 điểm độ hảo cảm trên màn hình điều khiển, Gia Ý cảm thấy, một chút nàng cũng không tức giận!!!

Hoàn thành đổi mới Trang chủ điều khiển:

Tên nhân vật: Gia Ý

Tuổi: 16 tuổi

Giám sát thân thể:

Thể lực: 30/40 (có thể điều chỉnh )

Thể chất: Yếu đuối mong manh

Thân thể: Trạng thái Không ổn định

Nguyên nhân: Đang xử lý…

Trạng thái thụ thai: Đóng ( có thể điều chỉnh )

Thuộc tính Nhân vật【có 0 điểm giá trị kinh nghiệm】:

Ngây thơ - 30%, đáng yêu - 29%, thanh tú - 30%, yêu mị - 1%

Thuộc tính cơ bản【 có 0 điểm giá trị kinh nghiệm 】:

Tóc đen như mực - 30%

Nhan sắc khuynh thành - 30%

Da trắng nõn nà - 40%

Giọng nói ngọt ngào - 30%

Thân kiều thể nhuyễn - 40%

Kỹ năng nhân vật【 có 10 điểm giá trị kinh nghiệm 】:

Một khúc vấn vương - 5%

Từng bước kinh cờ - 5%

Trâm hoa nét chữ - 5%

Bút pháp màu sắc thần kỳ - 5%

Kỹ năng sinh hoạt【 có 20 điểm giá trị kinh nghiệm 】: Phượng xuyên mẫu đơn - 20%

【 Càng nhiều kỹ năng đang chờ đợi ngươi phát hiện nga (^o^)/】

Thế công đặc thù:

Thế công Nhu tình --0%【 Chưa kích hoạt 】

Thế công Nước mắt --0%【 Đã kích hoạt】

Thế công Bệnh kiều --0%【 Chưa kích hoạt 】

Thu hoạch thánh tâm: 0 / Thu hoạch hảo cảm: 80

Nhiệm vụ chủ tuyến:

1. Hoàn thành giai đoạn đầu tiên: Nhận được danh hiệu “Lấy được thánh tâm lúc ban đầu” 【 Tiến độ 80/100 】

2. Hoàn thành giai đoạn thứ hai: Nhận được danh hiệu “Đế quân thịnh sủng → sủng ái trên đầu quả tim” 【 Tiến độ 0/100 】

3. Hoàn thành giai đoạn thứ ba: Nhận được danh hiệu “Độc sủng lục cung” 【 Tiến độ 0/100 】

Nhiệm vụ nhánh: “Chọc tức Thục phi” 【 Tiến độ 80/100】

Vật phẩm đặc biệt: 1 phiếu Thần thám, 1 bình Thuốc tránh độc, Bí mật Đế vương (2), 1 Túi thể lực.

—————————————————