Chương 11

"Đi xem xem đã rồi lại nói." Lý Lạc Phàm ấn nút thang máy đồng thời thuận miệng hỏi một câu: "Nhà cô ở căn hộ phía tây tầng 13 à?"

Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Lý Hiểu Tĩnh, Lý Lạc Phàm bình tĩnh nói: "Cái này không có gì khó, lúc em vừa đi vào đã cố ý ngẩng đầu nhìn một cái, đã nhìn thấy cửa sổ của căn nhà đó tụ tập nhiều âm khí nhất."

Trong lòng Lý Hiểu Tĩnh lập tức lạnh lẽo, nhớ tới cảnh tượng trong giấc mơ cô ấy lại sợ hãi run bần bật, cô ấy đã mơ thấy ba người tự tử rồi, mà cô ấy chính là người thứ năm.

Cô ấy thật sự không muốn chết.

Lý Hiểu Tĩnh nắm lấy tay của Lý Lạc Phàm, vành mắt đỏ bừng: "Lạc Phàm em thật sự có thể giải quyết chuyện này sao? Nếu như không được thì em đừng lừa dối, chúng ta lại đi mời cao nhân tới. Chỉ cần giải quyết xong chuyện này, tốn bao nhiêu tiền cũng được."

Lý Lạc Phàm nghe xong thì con sóng trong lòng dâng trào, lão đại nói thật sự không sai, việc làm ăn như bắt quỷ này đúng thật là được lời. Sau này loại chuyện này không cần nhiều, một tháng nhận một đơn cũng đủ để cô sống rồi.

Có điều...

Lý Lạc Phàm nhìn Lý Hiểu Tĩnh một chút, trong lòng tiếc nuối thở dài một hơi, bà nội của Lý Hiểu Tĩnh là cô Vương lúc còn sống chính là một giáo viên nổi tiếng toàn tỉnh, năm đó tỉnh Nam đã lưu truyền một câu nói như thế này, nói rằng vào lớp của cô Vương đồng nghĩa với việc bước một chân vào trong cổng trường đại học danh giá, năm đó thậm chí còn có người muốn bỏ ra cái giá hai nghìn tệ một tiếng để mời cô Vương dạy thêm cho con mình.

Giờ đây cô Vương không chỉ đích thân dạy cho mình, còn tìm những giáo viên có tiếng khác dạy học cho mình, cô đúng thật là ngại đòi tiền của Lý Hiểu Tĩnh.

Rũ tóc mái xuống, Lý Lạc Phàm nở nụ cười ngọt ngào với Lý Hiểu Tĩnh: "Yên tâm đi cô Lý, đây là chuyện mà cô Vương nhờ em, em nhất định sẽ giúp cô giải quyết."

Lý Hiểu Tĩnh mở cửa phòng, bất tri bất giác quay đầu lại: "Cô Vương nào cơ?"

Ánh mắt của Lý Lạc Phàm rơi vào một bức ảnh treo trên tường, cô Vương trong tấm ảnh đang ôm lấy Lý Hiểu Tĩnh, nở nụ cười hòa ái dễ gần.

Lý Hiểu Tĩnh đang cúi người cởi giày, không thấy Lý Lạc Phàm vẫn đang quan sát bức ảnh gia đình. Đến khi cô ấy cởi giày xong, Lý Lạc Phàm đã nhìn sang hướng phòng ngủ.

Lý Hiểu Tĩnh đã sớm ném chuyện vừa rồi ra sau đầu, cô ấy bước hai bước lại gần Lý Lạc Phàm, dính sát vào cô, chỉ sợ có quỷ xông ra từ phòng ngủ.

“Cô đừng lo lắng như vậy.” Lý Lạc Phàm không quen tiếp xúc quá gần với người khác, khẽ đẩy Lý Hiểu Tĩnh ra: “Nói thật, âm khí trên người cô còn nặng hơn trong phòng ngủ đấy.”

Lý Hiểu Tĩnh nghe vậy, lập tức bật khóc: “Không phải con quỷ kia đang bám trên lưng cô đấy chứ?”

“Không đâu.” Lý Lạc Phàm đưa tay về phía cô ấy rồi thực hiện một loạt động tác, sau đó như tách từng sợi từng sợi ra: “Trên người cô có bốn luồng âm khí khác nhau, còn có dấu vết của khế ước.”

Lý Hiểu Tĩnh chợt nhớ đến bốn người đàn ông mình gặp trong thang máy, lại nhớ ra cả ba lần cô ấy gặp ác mộng đều là cảnh trong thang máy, vội gật đầu như gà mổ thóc: “Là, là bốn con quỷ, nhưng khi đó cô nhìn thấy họ trong thang máy, trông họ rất rõ ràng, cô không nghĩ họ là quỷ, nếu không, có đánh chết cô cũng không dám mở miệng.”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin