Quyển 3 - Chương 59: Nhiệm vụ cưỡng chế mới

Chương 59: Nhiệm vụ cưỡng chế mới

Phúc địa Hải Cát, quần đảo Hải Cát.

Các cổ sư công việc lu bù, tất bặt cày cuốc, đem tài nguyên gieo trồng xuống đất.

Này đó hải đảo, nhìn như là đất đá bình thường, nhưng kỳ thực đều là tiên tài, do tai kiếp đem tới.

Mặc dù số lượng không quá lớn, cấp bậc không cao, nhưng bán ra cũng được cái giá tốt.

Bất quá, này những thứ này không dùng để bán, mà chính là dùng để trồng tài nguyên.

Phương Chính vì tận dụng chỗ đất này, đã mua về một số loại cây, phân khu gieo trồng, lại nuôi thả không ít đàn trùng phù hợp với từng loại cây trồng, sau cùng là đem khí phao ngư chuyển tới nơi này.

Khí phao ngư hình dáng như con cá nóc phòng bụng, bơi cũng không phải là qua lại trái phải, mà là giống như cầu khí khi lên cao, khi xuống thấp.

Bọn chúng ăn côn trùng, uẩn dưỡng trong bụng, lâu ngày dài tháng có thể đẩy nhanh tốc độ hình thành cổ trùng trong đàn trùng.

Có này đó khí phao ngư, Phương Chính có thể bồi dưỡng ra không ít cổ trùng. Mà có này đó côn trùng, cũng có thể để khí phao ngư lớn mạnh, sinh sản sinh lợi.

Đây chính là một cái vòng lặp, phát triển theo đường xoắn óc, có thể đầu tư lâu ngày dài tháng.

Bên cạnh đó, Phương Chính triển khai công phạt đảo băng, đem tuyết quái chém gϊếŧ, thu hoạch hạch tâm của chúng. Một mặt là để thu hoạch hạch tâm dùng để luyện chế băng đạo cổ trùng, một mặt là vì khai phá đảo này, tăng thêm lãnh thổ.

Thậm chí Phương Chính còn đang nghĩ, mượn nhờ đảo băng, nuôi dưỡng một đám tuyết nhân.

Tuyết nhân cũng là dị nhân, sinh ra đã làm bạn với băng tuyết, môi trường giá rét nhất phù hợp với họ.

Đáng tiếc là diện tích đảo băng còn nhỏ, không đủ để phát triển ý tưởng này. Nhất là quá nhiều dị nhân, Phương Chính cũng khó lòng kiểm sót. Cho nên liền đem nó tạm thời gác qua một bên.

Chớp mắt, lại qua một tháng. Từ lúc Phương Chính trở thành chủ nhân phú địa, tính đến nay đã qua đi ba tháng theo phúc địa Hải Cát.

Một ngày này, trong lúc Phương Chính đang chuẩn bị tiếp tục lên đường đi Tây Mạc, Tiểu Thiên đột nhiên đập cho Phương Chính một cái nhiệm vụ cưỡng chế mới.

- Bắc Nguyên hành?!

Phương Chính có chút kì quái nhìn lấy nội dung.

Nội dung nhiệm vụ yêu cầu rất đơn giản, chính là muốn Phương Chính đi Bắc Nguyên, tham gia Vương Đình chi tranh, còn thuận lợi tiến vào phúc địa Vương Đình liền xem như hoàn thành.

Mà phần thưởng nhiệm vụ thì khỏi chê, chỉ riêng điểm Thiên Ngoại Chi Ma đã có ngàn vạn điểm, có thể mua xuống một phần một trăm cổ phương thập chuyển Phương Chính đang để mắt tới. Còn chưa nói tới mấy cái khác như tiên nguyên thạch, đạo ngân các kiểu.

Nếu nói Phương Chính không động tâm, thì chính là nói dối.

Nhưng mà, Phương Chính cũng không có bị phần thưởng làm cho choáng váng, vẫn rất sáng suốt hiểu rõ vấn đề.

- Con mẹ nó, đi Bắc Nguyên, đây chính là tìm đường chết a!

Phương Chính nhỏ giọng mắng tục một câu.

Đây là bởi vì hắn hiểu rõ tính cách của mình, cũng hiểu rất rõ tình cảnh ở Bắc Nguyên.

Bắc Nguyên có không ít cơ duyên, này đó cơ duyên có thể giúp cổ sư một bước thămg tiên, hoặc là nắm giữ tiên cổ.

Trước nhất, ở đó có một cái phúc địa luyện đạo, từng là động thiên, nhưng dùng sát chiêu để rơi xuống phúc địa. Chỉ là bảo tồn được lãnh thổ vốn có, cùng với tốc độ thời gian vốn có.

Tài nguyên vô số, cổ phương, tiên cổ nhiều đến hoa mắt.

Trong nguyên tác, nơi này đã cung cấp cho Phương Nguyên rất nhiều tài nguyên trợ lực trong lúc mới thăng tiên.

Nếu đi Bắc Nguyên, Phương Chính nhất định sẽ tranh một chút canh ở đây.

Sau đó lại nói tới Vương Đình chi tranh. Đây là một trận chiến tranh bao phủ toàn các bộ tộc lớn nhỏ ở Bắc Nguyên, chỉ cần có công huân, có thực lực, thậm chí còn có thể thông qua người dẫn quân, mượn nhờ cổ tiên trợ giúp. Đương nhiên còn phải xem người ngươi đi theo có cổ tiên chống lưng hay không?

Nhưng mặc kệ có cổ tiên hậu thuẩn hay không, bảng vật tư vẫn là cực kì phòng phú, còn muốn phong phú hơn mấy lần bảng vật tư của Quân Đoàn.

Phương Chính nếu đi Bắc Nguyên, hắn tuyệt đối sẽ tham gia trận chiến tranh này.

Mà cuối cùng, chính là phúc địa Vương Đình, bên trong có một tòa kiến trúc đồ sộ gọi Bát Thập Bát Giác Chân Dương lâu, do một trong mười tôn giả, Cự Dương tiên tôn xây dựng, lưu giữ cho hậu nhận.

Có thể nói, đây là chân truyền do Cự Dương tiên tôn để lại cho con cháu. Bên trong có vô số cổ trùng, sát chiêu, cổ phương, tài nguyên. Nhất là tiên cổ cũng không phải số ít.

Phương Chính đi Bắc Nguyên, nhất định cũng sẽ chen một chân vào nơi này.

Đó là điều chắc chắn đến không thể chắc chắn hơn.

Nhưng là, lợi ích luôn đi cùng tai họa.

Nếu muốn có được nhiều lợi nhất ở phúc địa luyện đạo, Phương Chính phải cũng cùng địa linh tạo ra quan hệ, gia nhập vào đó, cùng nó chống lại địch nhân xâm lấn.

Nhưng là, địch nhân của mảnh phúc địa này, lại là Ảnh Tông. Phương Chính một khi ra tay giúp đỡ phúc địa, nhất định phải chống lại Ảnh Tông. Nhưng trên người hắn có hải thệ trối buộc, một khi làm như vậy, hắn chết không thể nghi ngờ.

Mà gia nhập phúc địa, sẽ gặp phải sơn minh cổ. Con cổ này cùng hải thệ cổ xứng đôi, cũng dùng cho thành lập minh ước.

Có sơn minh, Phương Chính nếu không ra tay giúp phúc địa khi bị xâm lược, cũng sẽ bị phản phệ.

Giúp không được, không giúp cũng không được. Đây chính là làm khó người a.

Nhưng bảo Phương Chính từ bỏ, thực là không có khả năng.

Ngươi treo miếng mở trước mặt mèo, còn có thể bắt nó không ăn sao? Đánh chết cũng phải ăn a.

Lại nói tới, Vương Đình chi tranh bao phủ toàn Bắc Nguyên, chính ma tụ hội, long xà hỗn tạp, quần hùng tranh phong.

So với Tam Vương truyền thừa ngũ chuyển còn đếm được trên đầu ngón tay, thì ở Vương Đình chi tranh, ngũ chuyển là một bó lớn.

Tứ chuyển là lính trung kiên, tam chuyển cũng chỉ có thể tính pháo hôi. Mà nhất nhị chuyển, cùng với đàn thú làm bia sống cũng không tính khác biệt.

Ở trong cao trào trận chiến, ngũ chuyển không cẩn thận cũng là mệnh treo trên dây, nói chết liền cứ vậy bị đánh chết.

Nhưng là, Bắc Nguyên mười năm có một lần phong tuyết, có thể nhấn chìm toàn bộ thảo nguyên. Một khi đến đó, ngoài đầu quân làm lính cho các thế lực, cầu một đường sinh cơ thì chỉ có thể chết.

Mà nếu muốn vào phúc địa Vương Đình, chỉ có thể tham gia vào Vương Đình chi tranh, căn bản trốn không được.

Cuối cùng, lại đến trong phúc địa Vương Đình, đi vào Chân Dương lâu. Nơi này tràn ngập cơ duyên, cũng là tràn ngập nguy hiểm.

Nhất là cuối cùng, Chân Dương lâu sụp đỗ, phúc địa Vương Đình hủy diệt, tình thế hỗn loạn, so với lúc ở Tam Xoa sơn còn đáng sợ hơn.

Ở đó, ngũ chuyển cũng chỉ như con kiến, chỉ có cổ tiên miễn cưỡng đứng vững. Lại thêm vào thời khắc sau cùng, phúc địa bị cổ tiên vây quanh.

Phương Chính có thể chạy thoát ở Tam Vương truyền thừa, còn là vì đã sớm chuẩn bị đối sách, hơn nữa ở đó cũng chỉ có cổ sư.

Nhưng ở phúc địa Vương Đình, cái hắn đối mặt là rất nhiều cổ tiên. Hắn lúc đó còn có thể chạy đường nào a?

Cổ tiên truy sát, ha ha, nghĩ thôi đã thấy phấn khích!

Cơ mà đó là với Bạch Ngưng Băng a. Phương Chính hắn còn chưa điên đến mức đó.

Mặc dù hắn đối với cái chết có đam mê đến khát vọng, nhưng hắn lại không bao giờ tự nguyện đi tìm chết cả. Chỉ khi trong lúc hấp hối, hắn mới chọn từ bỏ đi chết thay vì cố gắng kiên trì mà thôi.

Chính vì như vậy, ngay từ ban đầu, Phương Chính chưa từng có ý định đi Bắc Nguyên. Nhưng hiện tại, nhiệm vụ cưỡng chế này, chẳng lẽ lại lần nữa từ bỏ?

- Ân?

Phương Chính suy tư chốc lát, đột nhiên rên khẽ một tiếng.

- Chẳng trách ta luôn cảm thấy ẩn ẩn có chút bất an, nguyên lai là bất nguồn từ đây.

Còn nhớ, Tiểu Thiên từng nói qua, Lạc Hành mạnh mẽ, xong cũng yếu ớt. Nếu không có Tiểu Thiên duy trì, hắn sớm đã tan biến khỏi thiên địa.

Nhưng nếu có người quay ngược thời gian, Tiểu Thiên sẽ không cách nào trở về, Lạc Hành sẽ theo đó biến mất. Muốn trường hợp đó không xảy ra, cần Lạc Hành cũng đồng thời đưa ý thức quay ngược thời gian.

Đó là lý do sát chiêu xuân xuân thu thu xuất hiện.

Lúc còn ở Tam Xoa sơn, xuân xuân thu thu dựng lại thành công, nhưng sau khi Phương Nguyên và Lạc Hành sống lại, thời gian trở về trước khi sát chiêu phát động.

Cho nên là, Phương Chính hiện tại cần đi gặp Phương Nguyên, sau đó dựng lại xuân xuân thu thu.

Nhưng Phương Nguyên bây giờ đang ở Bắc Nguyên, mà Phương Chính thì còn ở Trung Châu. Nếu hắn không đi Bắc Nguyên mà lại chạy đi Tây Mạc, chờ lần nữa nhìn thấy Phương Nguyên, đã lỡ mất cơ hội tốt nhất để dựng lại sát chiêu.

Cứ như vậy kéo dài đi xuống, đến lúc Phương Nguyên sống lại lần nữa, sát chiêu còn chưa dựng thành, vậy chẳng khác nào là Lạc Hành chết chắc rồi.

Cho nên, trước mắt Phương Chính bây giờ có hai cái lựa chọn.

Một là đi Bắc Nguyên, tìm đường sống trong chỗ chết, đổi lại tương lai đảm bảo sống.

Hai là đi Tây Mạc, an ổn sống và phát triển thế lực, để đổi lại tương lai chắc chắn chết.

Cái này thì không cần nghĩ, đương nhiên là chọn một rồi.

Phương Chính do dự chỉ trong chớp mắt, liền làm ra quyết định.

Nhiệm vụ cưỡng chế lần này, hắn làm chắc rồi!

Cho nên, hắn lúc này đứng lên, đi ra khỏi thư phòng của mình, tìm Phương Niệm Dung.

Vừa đi ra không xa, Phương Niệm Dung lúc này cũng đã đi tới, đối Phương Chính nói.

- Lạc Hành, ta có việc muốn tìm ngươi!

Phương Chính nhìn nàng, đáp.

- Trùng hợp, ta cũng đang định tìm ngươi!

Phương Niệm Dung hơi sửng ra.

Phương Chính chủ động tìm nàng, chẳng lẻ là lại có việc gì quan trọng.

Lấy tính cách của Phương Chính tới nói, không có việc gì, tên này căn bản sẽ không chủ động tìm nàng tâm sự mỏng.

- Chẳng lẽ là muốn mời ta gia nhập thế lực của hắn?

Phương Niệm Dung trong lòng nghĩ.

Mấy tháng qua, nàng biết là Phương Chính đang xây dựng thế lực, gọi là Quân Đoàn Thiên Không. Nhưng bởi vì là người ngoài, nên cụ thể tình hình thế nào lại không biết.

Thậm chí Phương Niệm Dung từng nghĩ, nếu Phương Chính mời, chính mình có nên đồng ý gia nhập hay không. Nhưng nếu giá nhập, chẳng khác nào phản bội Tiên Hạc môn.

Cái này làm Phương Niệm Dung trong lòng cũng rất khó xử.

Đáng tiếc là nàng nghĩ nhiều. Phương Chính căn bản chưa từng có ý mời nàng vào Quân Đoàn Thiên Không. Phương Niệm Dung là túc chủ hệ thống, là yếu tố không xác định. Phương Chính tuyệt đối không muốn yếu tố không xác định biết quá nhiều về bí mật, chính sách của Quân Đoàn.

Cho nên dù Phương Niệm Dung có ngõ lời gia nhập, Phương Chính cũng sẽ viện cớ từ chối nàng. Cho nàng biết việc Quân Đoàn có tồn tại đã là bất đắc dĩ lắm rồi, còn bại lộ nhiều hơn nữa, e là Phương Chính phải tính đến bước gϊếŧ người diệt khẩu.

- Cái kia, ngươi nói trước đi!

Phương Niệm Dung lúc này nói.

Vấn đề nàng cần tìm hắn còn cần phải mất thời gian giải thích, mà Phương Chính thì làm việc nhanh gọn hơn nàng, cho nên vẫn là để hắn tới trước.

Phương Chính cũng không có ý kiến, lúc này nói.

- Ta đổi ý rồi, không đi Tây Mạc nữa. Chúng ta đi Bắc Nguyên!

- Là như vậy à. Ta định nói... Chờ chút, ngươi nói là, đi Bắc Nguyên?!

Phương Niệm Dung gật gù, sao đó giật mình nhìn Phương Chính. Thấy Phương Chính khẽ gật đầu, vẻ mặt liền chuyển sang vui mừng.

- Ta cũng định khuyên ngươi đi Bắc Nguyên đâu.

Nàng cười tươi, nhỏ giọng nói.

Không sai, vấn đề khiến Phương Niệm Dung tới tìm Phương Chính, là để khuyên hắn đi Bắc Nguyên.

Vừa mới cách đây không lâu, Phương Niệm Dung đồng dạng nhận một cái nhiệm vụ cưỡng chế. Nhiệm vụ này yêu cầu nàng phải đi Bắc Nguyên, tìm cách hại chết một người gọi là Thường Sơn Âm.

Đương nhiên có thể là nàng tự mình ra tay, cũng có thể là thông qua người khác ra tay. Nói chung cần phải đem người này loại bỏ.

Nhưng Phương Niệm Dung lại đi cùng Phương Chính, nếu Phương Chính đi Tây Mạc, nàng không có cách nào đi Bắc Nguyên. Cách tốt nhất là khiến Phương Chính đổi ý, cùng nàng đi Bắc Nguyên một chuyến.

Hiện tại Phương Chính tự mình đổi ý, Phương Niệm Dung tất nhiên là đồng ý hai tay hai chân.

- Bất quà...

Phương Chính nhìn bộ dạng của Phương Niệm Dung, phần nào đoán ra được ý đồ của nàng, liền giọng vừa chuyển, nói.

- Bắc Nguyên đối với người ngoại vực cực kì phản cảm, đứng đầu trong ngũ vực. Thời gian này, nơi đó lại đang chuẩn bị tiến vào Vương Đình chi tranh. Chúng ta là ngoại nhân, ở đó nguy cơ trùng trùng... Hay là, vẫn là thôi đi, đi Tây Mạc lại an toàn chút.

Phương Niệm Dung nghe thấy Phương Chính đổi ý, nhất thời trong lòng chợt gấp, vội vàng nói.

- Cái này ngươi cứ an tâm đi, ta từng đi Bắc Nguyên, ở đó cũng có một cái thân phận. Có ta bảo hộ ngươi, những người khác cũng không dám khó dễ ngươi a. Với cả, dựa vào thực lực của hai ta, trong chiến tranh cũng có thể tự bảo vệ mình. Mà vì là chiến tranh, cho nên họ rất cần người a, với hai vị ngũ chuyển đỉnh phong, cho dù là thế lực nào, cũng sẽ chào đón chúng ta.

Phương Niệm Dung nói xong, lại nhìn thấy Phương Chính đang híp mắt, cười nhạt nhìn mình, đột nhiên ý thức lại một việc.

Phương Chính là người quyết định rồi mới làm, sẽ không có việc đã nói ra miệng lại đột nhiên đổi ý. Cho nên nói, hắn vừa rồi là đang thăm dò nàng một cách trắng trợn.

- Chỉ tại ta cấp bách không nghĩ kĩ a!

Phương Niệm Dung trong lòng thở dài, nhỏ giọng nói.

- Là ta vừa nhận được một cái nhiệm vụ, cần ta đi Bắc Nguyên một chuyến.

Phương Niệm Dung nói ra như vậy, bởi vì nàng cho rằng, Phương Chính chỉ biết tới Tiên Hạc môn, cho nên sẽ chỉ bổ não ra đây là do Tiên Hạc môn ban xuống nhiệm vụ.

Chỉ là nàng không biết, câu đó hoàn toàn tố cào cho Phương Chính biết, đây là do hệ thống của nàng ban xuống nhiệm vụ.

Mà Phương Chính nghe xong, lại chỉ lơ đãng đáp.

- Tốt thôi! Thì đi Bắc Nguyên.