Chương 27: Phó Truy

Ngộ Chúc bị Phó Truy nắm chặt, thân thể dần dần biến đổi thành dáng vẻ con người.

Cô ở dưới nước không ngừng giãy giụa, cô sắp bị hệ thống hố cha này hại chết rồi, cô không biết bơi! Tên đàn ông này còn bắt lấy cô không buông tay! Sắp bị chết đuối!

Phó Truy cúi đầu nhìn thấy cá trắng nhỏ dưới đáy nước đang dần biến thành con người cùng với bọt bong bóng nổi lên trên. Anh nhanh chóng vớt cô lên, đôi mắt vàng đen hứng thú nhìn cô: “Em là người cá? Hơn nữa còn là con cá không biết bơi?”

Anh cười một chút, giống như đã tiếp nhận loại chuyện kỳ lạ quỷ dị này.

Ngộ Chúc không ngừng ho khan, trừng mắt nhìn anh: “Tôi không phải cá… tôi…”

Cô nghĩ ngợi một chút cũng không biết giải thích với anh như thế nào, cá thì cá đi, nghĩ như vậy, cô lại làm ra vẻ đương nhiên nói: “Ôm tôi lên.”

Phó Truy cũng không cảm thấy yêu cầu này có gì không đúng, nghe lời làm theo.

Ngộ Chúc tắm rửa và lau khô người, nằm nghiêng trên giường, nhìn người đàn ông muốn nói lại thôi.

Người đàn ông đã mặc quần áo chỉnh tề, ánh rút ra một điếu thuốc. Lúc này bên ngoài trời đã gần tối, màu cam của ánh hoàng hôn và bóng đêm xám xịt hòa quyện vào nhau, Phó Truy bật lửa, ngọn lửa bên miệng anh dần dần trở nên rõ ràng.

Anh thở ra một làn khói mỏng, sắc thái thâm trầm trong mắt hòa làm một thể với nền trời bên ngoài.

Anh không chút để ý mở miệng: “Em muốn hỏi gì?”

Ngộ Chúc thấy thế, từ trên giường ngồi dậy, đi đến bên cạnh anh.

Trên người cô vẫn mặc chiếc váy màu trắng xẻ tà phong cách Châu Âu cổ xưa, cầm điếu thuốc trên tay người đàn ông đưa vào miệng, hút một ngụm tựa như say mê lại tựa như chán ghét, cô tiến lại gần cơ thể một mét chín của người đàn ông, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh: "Anh tên là gì?”

Phó Truy không tức giận khi bị cô cướp mất điếu thuốc trên tay, mặc dù hiểu rõ đây là một loại hành vi vô cùng thân mật, nhưng anh cũng không để ý, giọng nói trầm thấp dừng ở bên tai Ngộ Chúc: “Phó Truy.”

“Truy trong truy đuổi à?” Cô lại hút một hơi, hỏi.

“Đúng vậy, truy trong truy đuổi.” Phó Truy dường như nghĩ đến chuyện buồn cười nào đó, trong mắt hiện lên ý cười, nhưng chỉ trong chốc lát đã biến mất: “Lá gan của em rất lớn, sức phán đoán cũng rất chính xác.”

Anh dựa vào ban công, cúi đầu nhìn cô, có chút tò mò hỏi: "Làm sao em biết tôi có thể cứu em?”

Ngộ Chúc cũng học dáng vẻ của anh dựa lên đó, cô nhẹ nhàng dập điếu thuốc đã cháy hết, lộ ra nụ cười thuần khiết vô hại: “Vô cùng rõ ràng, anh đang ngồi ở vị trí trung tâm.”

Cô nghiêng nghiêng đầu bổ sung thêm: "Anh ngồi đó với tư thế rất bình thản, như thể mọi thứ đều không lọt vào mắt anh. Hơn nữa….”

Cô tạm dừng một chút, cố tình cúi người lại gần anh: "Những người ngồi xung quanh đều vô thức giữ khoảng cách với anh, chứng minh bọn họ sợ anh, anh còn ngồi ở vị trí tôn quý nhất, chứng tỏ bọn họ thần phục anh."

“À.” Dường như cô lại nghĩ đến điều gì đó, trong mắt chậm rãi hiện lên tia sáng ranh mãnh: “Anh ngồi ở chỗ sáng nhất lại còn là vị trí chính giữa, chứng minh thực lực của anh rất mạnh, không sợ kẻ không có ý tốt theo dõi.”

Ngộ Chúc đưa hai tay ra sau lưng, dùng ánh mắt giống như đang nhìn người yêu lướt qua vết sẹo gần lông mày của người đàn ông, nhẹ nhàng nói: "Tôi nói đúng chứ?"

Người đàn ông không cho ý kiến, chỉ hỏi cô: "Em học đại học nào?"

Ngộ Chúc thấy anh không trả lời vấn đề của mình, rất không vui bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Đại học B.”

Phó Truy nghe vậy có chút kinh ngạc, nhưng anh nghĩ đến điều gì đó, lại cảm thấy nằm trong dự kiến, dùng giọng điệu rất nghiêm túc khen ngợi cô: "Thật lợi hại.”

Nói xong anh lấy di động ra gọi điện thoại, sau khi cúp máy, anh nắm lấy tay cô, đưa cô xuống lầu một: “Mau về đi, thời gian không còn sớm.”

“?” Ngộ Chúc đầu đầy dấu chấm hỏi: “Tiêu mất một ngàn vạn, lại cứ như vậy đuổi tôi đi sao?”

Anh khẽ cười một tiếng, lệ khí trên mặt đều bị nụ cười này xua tan: “Tôi sẽ tìm em.”Editor: Nếu thấy hay hãy đề cử, donate cho mình để mình có thêm động lực. Iu:3