Chương 33: Căng thẳng

Nụ cười hớn hở trên mặt Giang Mộ Dương trở nên cứng đờ, bàn tay đang vẫy vẫy của anh cũng dừng lại. Trong lòng anh bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ điên rồ khiến anh cảm thấy như có một tia sét từ trên trời giáng xuống làm cho cả người tê rần. Nhưng trong tiềm thức anh nghĩ vấn đề nằm ở trên người Hàn Sóc.

Ánh mắt anh trở nên sắc bén, quay đầu nhìn chằm chằm Hàn Sóc, nói rõ từng câu từng chữ: "Cô ấy, là bạn gái của anh?"

Bước chân của hàn Sóc đột nhiên dừng lại, sắc mặt của anh nháy mắt âm trầm, dùng giọng điệu sắp nổi bão chậm rãi mở miệng: "Chẳng lẽ là của cậu?"

Giang Mộ Dương không nói chuyện, chỉ nhìn anh.

Hàn Sóc đột nhiên bật cười, một tay vuốt tóc của mình ra sau, nhưng một tay khác lại không tự chủ được siết chặt tay: "Đừng nói đùa..."

Ngộ Chúc đang đếm kiến

trên đường, vừa rồi cô muốn lẻn trốn đi, nào nghĩ đến đôi mắt của Giang Mộ lại tinh như vậy! Lúc cô còn đang đọc tin nhắn đã bị anh phát hiện, chạy cũng chạy không thoát!

Cô có chút ngượng ngùng, nhưng không thể nói là hồi hộp, cô cũng không phải chân đạp hai thuyền. Dù sao bọn họ và cô cũng không ở bên nhau, nếu thật sự muốn tính, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là quan hệ bạn bè tốt?

Bầu không khí giữa Giang Mộ Dương và Hàn Sóc rất căng thẳng, hai người nhìn nhau chằm chằm như muốn gϊếŧ chết đối phương, trong mắt có ngọn lửa hừng hực, như thể trái bom đang chờ phát nổ. Không còn chút dáng vẻ thân thiết và trêu chọc nhau như vừa rồi.

"Chào ..." Cô yếu ớt chào hỏi hai người họ. Vốn dĩ cô chỉ muốn xoa dịu bầu không khí, nhưng không ngờ hai người đồng thời quay đầu lại, trăm miệng một lời hỏi: “Em rốt cuộc là bạn gái của ai?”

"..." Ngộ Chúc chớp chớp mắt, không biết nên trả lời như thế nào.

Giang Mộ Dương và Hàn Sóc dường như cuối cùng cũng đã tìm thấy chỗ phát tiết, bắt đầu chăm chú nhìn chằm chằm Ngô Chúc, muốn có được câu trả lời mà mình muốn nghe từ trong miệng cô.

Ngộ Chúc cũng có chút bị ảnh hưởng bởi bầu không khí căng thẳng này, cô thử mở miệng: "... Ai cũng không phải?"

Nào nghĩ đến khi cô vừa mới dứt lời, sắc mặt của Hàn Sóc đã đen như đáy nồi, sắc mặt Giang Mộ Dương lại càng tái nhợt.

Ngộ Chúc nhìn hai người sắm vai “Hắc Bạch Vô Thường”, vẫn quyết định nói tiếp: "Nhưng tôi vốn dĩ không phải bạn gái bất cứ ai."

Nghe vậy, Hàn Sóc liếc nhìn Giang Mộ Dương, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh còn chưa bắt đầu theo đuổi cô, người ta cũng xác thật không đồng ý làm bạn gái của anh.

Trong lòng anh tùy ý cười nhạo Giang Mộ Dương, đúng là tự mình đa tình (thật ra chính mình cũng không khá hơn là bao).

Mà Giang Mạt Dương lúc này thậm chí có chút lung lay sắp đổ, anh cho rằng... anh cho rằng bọn họ đã ở bên nhau.

Anh nhìn ánh mắt trong suốt của cô gái, tự an ủi bản thân: Đúng vậy… chị cũng chưa từng nói sẽ làm bạn gái mình. Còn mình cũng không có nghiêm túc theo đuổi chị, sao có thể coi là ở bên nhau được.

Nhưng bọn họ đã xảy ra quan hệ như vậy, chị nhất định càng thích mình hơn.

Nghĩ thế, sắc mặt tái nhợt của anh cuối cùng cũng ổn định.

Giang Mộ Dương nhẹ giọng mở miệng: “Chị nói rất đúng, là em sai, chưa từng nghiêm túc theo đuổi chị lại muốn chị ở bên em.”

Anh ngoan ngoãn cười rộ lên, mở cửa ghế phụ của chiếc McLaren ra: “Chị và em đi ăn cơm chiều đi, hôm nay coi như là ngày đầu tiên em theo đuổi chị.”

Anh không coi ai ra gì nói với Ngộ Chúc, trực tiếp xem nhẹ Hàn Sóc ở bên cạnh, âm thầm rầu rĩ sao hôm nay không lái xe tốt hơn đến đây, để vô duyên vô cứ bị Hàn Sóc cướp mất hào quang.