Chương 36: Ngủ rồi thì phải chịu trách nhiệm

Chu Tồn sinh hoạt hằng năm ở xã hội thượng lưu, gia đình của anh có được sự hòa thuận hiếm có trong vòng tròn này.

Tình cảm cha mẹ thắm thiết, anh em đoàn kết, thân phận người thừa kế không hề nghi ngờ được đặt trên người ưu tú nhất.

Anh đi theo cha mình học tập, quá hiểu biết về đủ loại kiểu người.

Có người khát vọng cuộc đời giàu sang phú quý, khát vọng quyền lực to lớn, có người khát vọng một mối quan hệ chân thành tha thiết, cũng có người muốn kéo dài mạng sống.

Nhưng cô gái trước mặt này, anh lại nhìn không thấu. Nói trắng ra, anh không hiểu ham muốn của cô là gì.

“Ngồi xuống đi.” Chu Tồn không có ngăn Ngộ Chúc nhìn đông ngó tây, chờ sau khi cô thưởng thức xong mới từ từ mở miệng. Anh đẩy thực đơn đến phía đối diện, ý bảo cô chọn món ăn: “Không biết em thích gì, trước tiên tôi gọi vài món có hương vị không tồi, em nhìn xem còn muốn thêm gì nữa không.”

Ngộ Chúc nhìn thấy bàn tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông đang đặt trên thực đơn, rất muốn vươn móng heo sờ sờ. Nhưng cô biết bây giờ còn chưa đến lúc, nỗ lực kiềm chế đáy lòng xao động, chậm rãi ngồi xuống.

Cô tùy ý lật xem tờ thực đơn toàn Tiếng Anh, lắc lắc đầu: “Tôi không đặc biệt thích ăn gì.”

Cô đẩy thực đơn ra, khuỷu tay trắng nõn chống trên mặt bàn, Ngộ Chúc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói ra chuyện thắc mắc: “Hôm nay tổng giám đốc Chu gọi tôi đến, chắc không phải là chỉ muốn mời tôi ăn cơm chứ.”

Tay Chu Tồn đặt ở trên đùi hơi nhúc nhích một chút, tóc của anh vẫn như cũ không chút cẩu thả, sắc mặt cũng bình tĩnh không cảm xúc, nhưng mở miệng ra lại là câu nói kinh người: “Em ngủ với tôi thì phải chịu trách nhiệm.”

“????” Ngộ Chúc không thể đoán trước được cảnh tượng mở màn lại là thế này, cô cứng họng, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng quên mất mình muốn nói gì.

Chu Tồn thấy cô không nói lời nào, cho rằng mình hơi gấp, anh lại đẩy một xấp văn kiện đến trước mặt Ngộ Chúc: “Đây là căn phòng ở trung tâm thành phố, tôi đã sang tên em.”

Động tác trên tay anh không ngừng, một phần lại một phần văn kiện nối tiếp nhau xuất hiện.

“Đây là xe của em, tôi đã cố ý dặn dò qua, để người mua chọn kiểu xe bình thường một chút vì em còn là học sinh. Như vậy có thể bảo đảm việc ăn, mặc, ở, đi lại của em còn đồng thời giữ gìn thanh danh cho em không bị lời ra tiếng vào.”

“Đây là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần khu du lịch ngoại ô, tôi không có cách cho em cổ phần Chu Thị, nhưng như vậy cũng đủ để em cơm no áo ấm.”

“Đây là thẻ phụ của tôi, em có thể cầm nó đi mua bất cứ đồ vật gì em muốn.”

Lần này Chu Tồn lấy ra hết tất cả lợi thế mà mình sở hữu.

Ngộ Chúc bị anh chọc cười: “Tổng giám đốc Chu, nếu anh bàn chuyện làm ăn cũng giống như hôm nay, chỉ sợ Chu Thị đã sớm bị phá sản rồi.”

Chu Tồn trầm mặc, không mở miệng nhìn cô. Nửa ngày sau mới nói thêm: “Em không tầm thường như những thứ kia, nhà họ Chu…. và tôi, sẽ bảo vệ em thật tốt.”

Ngộ Chúc nhận lấy tất cả văn kiện trên bàn, đây là nguyên nhân cô thích đàn ông thành thục trưởng thành.

Bọn họ hiểu rõ có tình cũng không thể ăn được, vật chất cho đi cũng vô cùng rộng rãi hào phóng.

Cô chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh người đàn ông, trong miệng phả ra hơi thở và mùi thơm cơ thể nồng đậm chui vào mũi Chu Tồn. Anh thấy cô gái nhìn anh bằng ánh mắt chăm chú lưu luyến, lộ ra nụ cười khiến anh không cách nào hình dung—-- giống như vừa lòng, kinh ngạc, cảm thán còn kết hợp với dã tâm du͙© vọиɠ.

Anh nghe thấy cô gái nhẹ nhàng mở miệng ở bên tai anh: “Chu Tồn, anh không hiểu tôi, bó tay không có biện pháp với tôi, không phải bởi vì tôi thần bí khó đoán, phong phú thu hút.”

Người phụ nữ dường như đang khen thưởng cho chú chó ngoan ngoãn. Tay ngọc mảnh khảnh nới lỏng cà vạt của anh, dần dần di chuyển xuống lần lượt cởi từng cúc áo, làm cho Chu Tồn, một người đàn ông nghiêm túc điềm đạm trở nên bối rối, quần áo xộc xệch. Tay cô sờ vào yết hầu đang trượt lên trượt xuống của Chu Tồn: "Là bởi vì du͙© vọиɠ của tôi quá mức thuần túy. "

Tay còn lại của Ngộ Chúc vuốt ve khuôn mặt cương nghị của anh, cô cúi người tới gần, nhẹ nhàng hôn lên người đàn ông còn đang cứng đờ không nhúc nhích: "Anh biết không, tôi muốn tiền, nhưng tôi cũng muốn cả anh."

Ngay từ ngày đầu tiên gặp cô, đáy lòng Chu Tồn vẫn luôn cất giấu một con dã thú muốn tùy ý kêu gào. Anh chật vật lúng túng, cuối cùng đột nhiên ôm lấy Ngộ Chúc vào lòng, dùng một tay ấn chặt gáy cô, không chút do dự hôn xuống.

Anh hiểu ý của cô, đúng vậy, anh đã sớm hãm sâu, cũng cam tâm tình nguyện chìm đắm.