Chương 12: Có chút chuyện không thể không trang

Trong hầm ngầm các thôn dân nhất thời biến sắc.

- Không tốt, các tiên nhân kia đến rồi.

Tiểu Nhu cũng luống cuống, vội nhìn về phía Từ Khuyết nói:

- Từ Khuyết ca ca, huynh mau đi đi, nếu không thì không kịp nữa rồi.

- Đúng vậy, Tiểu Nhu nói không sai, ngài mau đi đi, không thể kéo dài được nữa.

- Tiên trưởng, đi nhanh lên, chúng ta có thể chịu được.

- Đúng vậy, cùng lắm thì liều mạng với bọn hắn.



Mọi người sôi nổi lo lắng thúc giục.

Trong lòng Từ Khuyết run lên.

Những thôn dân này thật thuần phác, đại nạn vào đầu, chẳng những không có bán mình đi, ngược lại lại còn tìm chỗ để mình chạy trốn nữa.

Ngay tại lúc này, nếu như mình thật sự sợ chết mà chạy đi thì vẫn còn là người sao?

“ Ầm”

Lúc này, lại là một tiếng vang thật lớn truyền đến, toàn bộ đường hầm đều đang lay động, giống như sụp đổ, đá vụn không ngừng rơi xuống.

Sau đó bên ngoài truyền đến tiếng vang.

- Bầy kiến cỏ các ngươi thật to gan lớn mật.

- Chỉ là phàm nhân, mà dám bao che địch nhân của chúng ta sao?

Sau đó bên ngoài lại truyền đến tiếng cầu xin tha thứ.

- Tiên trưởng tha mạng a! Chúng ta thật sự không biết hắn đang ở đâu.

- Đúng vậy a tiên trưởng, chúng ta vừa tỉnh dậy thì đã không thấy hắn, hắn đã rời đi rồi.



- Hừ, vậy thì chỉ trách các ngươi xui xẻo, gϊếŧ cho t

- Tiên trưởng, bỏ qua cho chúng ta...

"A..."

- Không….

- A! Thôn trưởng...

Nhất thời, vô số tiếng kêu thảm thiết truyền vào.

Mẹ mày!

Tu Tiên giả, tu con em ngươi!

Lúc này những thôn dân kia đã bị sát hại.

Lão tử liều mạng với các ngươi! Gϊếŧ các ngươi, đền mạng!

2 đấm Từ Khuyết nắm chặt, cả người phát run, hoàn toàn nổi giận.

Hắn trực tiếp xoay người, cất bước phóng về phía trước.

- Từ Khuyết ca ca, huynh không thể đi.

Tiểu Nhu cùng những thôn dân khác phản ứng không kịp, muốn ngăn hắn lại thì đã chậm rồi.

Không quản được nhiều như vậy, Tiểu Nhu cắn môi một cái, cũng lập tức đuổi theo.

- Tiểu Nhu, ngươi làm gì?

Đại Tráng cùng các thôn dân cũng cũng chưa kịp ngăn lại nàng, hô một tiếng, cắn chặt răng, cũng sôi nổi đuổi tới

Mà Từ Khuyết tựa như nổi điên, đôi mắt đỏ bừng xông đi lên.

“ Ầm” một tiếng.

Cái tủ chặn lối ra đã bị hắn đập nát, cả người Từ Khuyết như là dã thú, vọt nhanh về phía đầu thôn.

Đập vào mắt của hắn là một hình ảnh vô cùng tàn nhẫn.

Không ít thôn dân đã ngã xuống đất.

Trước khi chết còn vẫn duy trì vẻ mặt hoảng sợ, những người khác sôi nổi quỳ rạp xuống đất, đang phục lạy cầu xin tha thứ.

Mà trên không trung là hơn 10 tên Tu Tiên giả, đang ngự kiếm bay lên không, hai tay chắp sau lưng, ăn trên ngồi trước, ánh mắt vô tình nhìn tất cả mọi chuyện.

Lúc này, mấy đạo Hỏa nguyên linh khí ngưng tụ trên thanh kiếm bắn ra, bắn thẳng đến các thôn dân đang quỳ dưới đất.

- Dừng tay cho ta!

Từ Khuyết tức giận rít gào, vọt tới thật nhanh, ở nghìn cân treo sợi tóc, che ở trước mặt các thôn dân.

"Ầm!"

Hắn bị kiếm quang đánh trọng thương, trong miệng phun ra một ngụm tiên huyết, trực tiếp rơi trên mặt đất.

- Từ Khuyết ca ca...

- Từ tiên trưởng...

Bọn đều ngây dại, mà ở phía sau Tiểu Nhu cùng đám người Đại Tráng, đôi mắt cũng đã ươn ướt.

Cho tới nay, bọn họ đều cảm giác mình ở trước mặt tiên nhan chỉ là một con kiến, một đầu ngón tay của người ta có thể đè chết bọn họ.

Nhưng bây giờ, Từ Khuyết lại không để ý tánh mạng, vọt thẳng lên để cứu các thôn dân.

Điều này đã làm nội tâm của bọn họ rung động, cảm động cùng bi thương hoàn toàn hóa thành nước mắt.



"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" trang bức thành công, đạt được 50 điểm giá trị trang bức."

Âm thanh của hệ thống vang lên.

Từ Khuyết lại không để ý đến, ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn vào đám Tu Tiên giả trên không.

Đám Tu Tiên giả nhíu mắt, nhận ra Từ Khuyết, nhất thời đều nở ra nụ cười lạnh.

- Ha ha, cuối cùng cũng đi ra rồi à?

- Nếu ra sớm một chút thì đám phàm nhân này cũng không chết rồi.

- Tuy rằng không biết ngươi có lai lịch gì, nhưng nghe nói ngươi là trộm vô số pháp bảo của Thiên Vũ tông, mới bị Thiên Vũ tông truy nã, vậy hôm nay cũng đừng nghĩ còn sống mà rời khỏi.

- Thứ mà người trộm đi, hiện tại là của chúng ta.

- Ha ha, bất quá chúng ta không nghĩ tới, ngươi lại có thể vì đám phàm nhân này mà chạy đến chịu chết, không biết là ngươi ngu thật hay ngu giả nữa? Ha ha..

Đám Tu Tiên giả trên tay dính đầy máu tươi, cất tiếng cười to.

Bọn hắn ăn trên ngồi trước, dùng ánh mắt cười nhạo, đáng thương nhìn vào Từ Khuyết, giống như bây giờ Từ Khuyết đã là con kiến nằm dưới chân bọn hắn, nhẹ nhàng liền có thể giẫm chết.

Nhưng mà, vừa lúc đó, Từ Khuyết lại chống đỡ lấy thân thể, ngẩng đầu quét mắt nhìn về phía đám Tu Tiên giả này.

- Trước kia, ta thích trang bức.

Đột nhiên, Từ Khuyết lạnh nhạt nói, cắt đứt tiếng cười của đám Tu Tiên giả.

Tuy rằng ngữ khí bình thản nhưng lại lộ ra một cỗ khí phách mạnh mẽ.

Đám Tu Tiên giả trên không đều sững sờ, liếc mắt nhìn nhau, không hiểu được ý trong lời của Từ Khuyết.

Bọn cũng ngơ ngác nhìn Từ Khuyết, chân mày cũng nhíu lại.

Hai tay chống xuống, Từ Khuyết chậm rãi đứng lên, thương thế vừa rồi đã bị hắn dùng hệ thống chữa trị cả.

Mà miệng hắn hiện lên tiếu ý, giống như tự giễu, tiếp tục nói:

- Cảm giác trang bức rất tốt, nhưng ta không phải là người thích mấy cái chuyện vinh quang gì cả.

- Hôm nay, ta rõ ràng có thể chạy trốn."

- Nhưng ta cũng không có! Ta lựa chọn đứng ra.

- Bởi vì ta biết...

- Có chút chuyện, không thể không trang được.

- Có chút người, cho dù là phải trang bức mạnh mẽ cũng phải dốc toàn lực để bảo vệ bọn họ.

- Ta tự hỏi mình không phải là người tốt gì, nhưng ta chưa bao giờ làm hại người vô tội!

- Mà đám người các ngươi.

Từ Khuyết đột nhiên ngẩng đầu, hàn quang trong mắt hiện lên, tức giận mà quát:

- Đám người các ngươi chỉ là ỷ vào một thân tu vi, tùy ý lăng nhục sát hại những thôn dân chất phát này. Tốt hôm nay các ngươi cũng đừng nghĩ còn sống mà rời khỏi đây.

“ Ầm”

Trong nháy mắt, cả người Từ Khuyết phát ra một ánh sáng màu u lam, tia sáng phóng thẳng lên trời cao.

"Rống!"

Một tiếng long ngâm phát ra từ cơ thể của Từ Khuyết, nhất thời khϊếp sợ tứ phương, thiên địa biến sắc.

Mà ánh sáng màu lam kia lại hóa thành 9 con rồng lớn, không ngừng quấn quanh.

Đám người Tu Tiên giả động dung.

- Đây là pháp quyết gì?

- Lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ là tiên thuật thời thượng cổ?

- Nhất định, chỉ có tiên thuật thời thượng cổ mới có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy.

- Trong lệnh truy nã của Thiên Vũ tông, chỉ nói người này là Luyện Khí kỳ tầng 10, không nghĩ tới nhanh như vậy mà đã lên Trúc Cơ kỳ tầng 1, trên người hắn chắc chắn có trọng bảo khác.

- Gϊếŧ hắn, cướp lấy tiên thuật.

- Gϊếŧ.

Ngay lập tức, trong mắt của hơn 10 Tu Tiên giả phóng ra tinh quang, tràn ngập tham lam, giẫm lên phi kiếm, hóa thành lưu quang, sôi nổi nhằm về phía Từ Khuyết.

Tiên thuật thời thượng cổ? Thật sự là quá hấp dẫn mà.

- Muốn chết.

Từ Khuyết đứng tại chỗ, phát ra tiếng gầm giận dữ

Hắn nắm chặt nắm tay, trực tiếp nhắm về phía tên Tu Tiên giả đang lao tới.

- Long Đằng Cửu Biến, đệ nhất biến!

“ Ầm”

Lập tức, một con rồng từ trên không lao xuống, quấn quanh trên người Từ Khuyết.

“ Ầm”

Một quyền của Từ Khuyết đánh thẳng vào phi kiếm của tên Tu Tiên giả kia, thân thể bị đẩy lui hai bước mà tên tu tiên giả kia lông tóc không tổn hao gì.

- Ha ha, không biết tự lượng sức mình, chỉ là Trúc Cơ kỳ tầng 1, cũng dám đối chiến với Kết Đa kỳ chúng ta?

Tu Tiên giả giễu cợt một tiếng, tiếp tục ngự kiếm thẳng hướng Từ Khuyết.

- Kết Đan kỳ phải không? Tốt.

Từ Khuyết cười lạnh, ánh mắt băng hàn, thúc dục năm cái linh căn, hoàn toàn thi triển ra Long Đằng Cửu Biến, nắm chặc quả đấm, lần thứ hai nhằm về phía tên Tu Tiên giả kia.

- Long Đằng Cửu Biến đệ nhị biến, mở.

- Đệ tam biến!

- Đệ tứ biến!

- Đệ ngũ biến!



- Đệ cửu biến, mở...

Nháy mắt, toàn bộ 9 còn rồng đều hiện lên trên đầu Từ Khuyết, không còn quấn quanh nữa, mà hoàn toàn ngưng tụ thành hình một con rồng lớn, bọc Từ Khuyết ở trong đó.

Hắn xông về phía tên Tu Tiên giả kia, giống như là một con cự long từ trên trời giáng xuống.

Một cỗ vô thượng thần uy bễ nghễ thiên hạ, rồi đột nhiên bao trùm toàn trường.

- Chuyện này... Làm sao có thể?

Nhất thời sắc mặt của tên Tu Tiên giả kia trắng nhợt, bị khí tức này chấn động, nội tâm cảm thấy sợ hãi.

Hắn muốn chạy, nhưng đã muộn.

Từ Khuyết giống như hóa thành Cự Long, nắm tay giống như long thủ, trực tiếp nện ở trên người hắn.

“ Ầm”

Nhất thời, tên Tu Tiên giả kia không kịp phát ra tiếng thảm thiết gì, đương trường bị nện hôi phi yên diệt, ngay cả cặn bã cũng không còn.

Trong nháy mắt một mảnh yên lặng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, tĩnh đến đáng sợ.

"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" đánh chết Kết Đan Kỳ Tu Tiên giả Lưu Bắc, đạt được 1 vạn điểm kinh nghiệm."

"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" trang bức thành công, đạt được 10 điểm giá trị trang bức."

Thanh âm của hệ thống vang lên.

Ánh mắt Từ Khuyết không hề dừng lại, mạnh mẽ đảo qua, nhìn chằm chằm vào mấy tên Tu Tiên giả đang lao tới.

Nhưng mà đám người này đã sợ choáng váng.

Đường đường cường giả Kết Đan Kỳ, lại... Lại bị Trúc Cơ kỳ một quyền đuổi gϊếŧ rồi, nháy mắt liền miễu sát?

Đù móa, người …người này có phải là Trúc Cơ kỳ tầng 1 không đấy?

Đám hỗn đản Thiên Vũ tông kia còn nói hắn chỉ là Luyện Khí kỳ, Luyện Khí kỳ con mệ bọn hắn chứ, đây là sắp vượt qua Kim Đan kỳ viên mãn rồi, còn đánh thế nào nữa?

- Chạy mau.

- Mau trở lại bẩm sư môn, để các trưởng lão đến gϊếŧ người này.

Lập tức, đám Tu Tiên giả còn lại đều sử dụng toàn bộ sức mạnh, điên cuồng mà chạy trốn.

Từ Khuyết nở nụ cười lạnh:

- Ta nói rồi đấy! Hôm nay... Các ngươi một tên cũng đừng nghĩ đi.

"Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" đổi 《 Tam Thiên Lôi Động 》 thành công, tiêu hao 10 điểm giá trị trang bức."

Tam Thiên Lôi Động, đấu kỹ thân pháp đến từ Đấu Phá Thương Khung, pháp quyết Địa giai cấp, phân ra thành ba tầng cảnh giới: Lôi Thiểm, Lôi Thuấn, Tam Thiên Lôi Động!