Chương 6

Tôi không có ý muốn tránh né, để mặc cho mũi d a o đâm vào da thịt.

Đau đớn dữ dội khiến tôi không nhịn được tiếng rêи ɾỉ, tôi nhếch khóe môi.

Tiếp theo, đến lượt tôi phản kích.

Tôi lách người tránh né, một tay nắm chặt d a o phay hướng thẳng phía trước vung vẫy.

Tôi đem d a o trong tay hắn hất ra sau, nhịn đau nhấc chân đạp thẳng vào đũng quần hắn, phun nước bọt: "Phì, súc sinh đáng c h ế t! Mày thích m á u nhuộm hoa hồng không? Sao không lấy m á u mày mà nhuộm?"

Thay mặt n ạ n nhân trước đó, tôi đáp lễ hắn bằng một d a o nữa vào bụng, tôi nghe được tiếng còi cảnh sát đang đến gần.

Chỉnh đốn biểu cảm trên mặt, tôi hét lên: "Mày đừng tới đây, đừng có tới đây..."

Đồng thời vung d a o loạn xạ lên người hắn, từng đường m á u xuất hiện.

Sau khi thằng ranh kia bị khống chế, hai mắt tôi mờ đi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Lần nữa tỉnh lại, lọt vào tầm mắt tôi là trần nhà màu trắng của bệnh viện.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đi tới.

Chính là người lần trước nhắc nhở tôi đóng cửa tiệm mấy ngày, hình như mấy người đi cùng gọi anh ấy là "đội trưởng Tạ".

Thấy tôi tỉnh lại, anh ấy quan tâm hỏi: "Có thấy chỗ nào không thoải mái hay không? Tôi gọi bác sĩ nhé?"

Tôi lắc đầu, vừa định mỉm cười thì vô tình chạm vào vết thương, liền hít một hơi cau mày.

Nói tới, tên s ú c sinh kia đâm một d a o thật sự rất là đau.

Nếu không phải tôi sợ không tạo thành tình huống phòng vệ chính đáng thì q u ỷ mới chịu bị như vậy.

Đội trưởng Tạ đứng bên cạnh thấy sắc mặt tôi không đúng nên quay người muốn đi gọi bác sĩ.

Tôi vội vàng ngăn lại: "Không... không cần gọi, tôi không sao."

Đội trưởng Tạ vừa muốn ra ngoài thì dừng bước, nói với tôi:

"Ừm, bác sĩ nói cô bị mất máu quá nhiều dẫn tới té xỉu, cố gắng nghỉ ngơi thật tốt."

"Tối nay có lẽ còn cần Nhạc tiểu thư phối hợp lấy lời khai."

Tôi gật đầu, nhỏ giọng mở miệng thăm dò: "Đội trưởng Tạ, phạm n h â n kia..."

Đội trưởng Tạ cười cười trấn an nói: "Nhạc tiểu thư yên tâm, hắn đã bị khống chế, chỉ là..."

Bỗng dưng khó hiểu dừng lại, nội tâm tôi hoảng loạn, không phải là do tôi ra tay nặng quá, súc sinh kia mất m á u quá nhiều nên thăng rồi chứ?

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là trên người hắn rất nhiều vết thương, phải để thằng ranh này sống yên ổn thêm vài ngày."

Trong giọng nói của đội trưởng Tạ mang theo cảm giác không cam lòng.