Chương 1: Bí mật nhỏ

Lý Nguyên Tiêu chán ghét túi da quá mập này của mình, cô không thích soi gương, không thích mặc váy, không thích ánh mắt đánh giá của người khác khi nhìn thấy mình.

Lý Nguyên Tiêu yêu thầm một chàng trai giống như rêu phong không thể gặp ánh sáng, tâm tư ẩm ướt, im miệng không thể nói.

Ảnh tốt nghiệp dừng trong nháy mắt, ánh mắt cô cũng nhìn theo sườn mặt của chàng trai ấy. Gió phất qua mái tóc hôn lên cái trán ướt mồ hôi của đối phương, Lý Nguyên Tiêu ảo tưởng rằng đầu lưỡi của mình sẽ liếʍ hết mồ hôi trên mặt cậu ấy, rồi sau đó uốn lượn đến mi mắt, cánh mũi cao ngất, hầu kết đang di chuyển…

Hình như Lý Nguyên Tiêu thật sự nếm được hương vị kia, cô khó nhịn mà kẹp hai chân, nơi bí ẩn giữa hai chân trở nên ẩm ướt dính nhớp.

Muốn cậu ấy, muốn quá.

Nhưng mà Lý Nguyên Tiêu quá tự ti, ngay cả trong ảo tưởng của bản thân cô cũng không dám hôn cậu ấy.

Sau khi kì thi đại học kết thúc, các bạn bè trong lớp tổ chức đi liên hoan ca hát, Lý Nguyên Tiêu không muốn đi cho lắm, cô là một nhân vật vô hình trong lớp, cảm giác tồn tại gần bằng không, nhưng khi nghe nói Quý Nghêu cũng đi thì Lý Nguyên Tiêu lại không thể quản được chân mình.

Khi liên hoan có người mượn rượu tiêu sầu, cũng có người mượn rượu thêm can đảm. Một bữa cơm còn chưa kết thúc, tỏ tình thì tỏ tình, chia tay thì chia tay, mọi người còn náo nhiệt không chê chuyện lớn, âm thanh so với trước còn cao hơn nữa.

Lý Nguyên Tiêu không có thói quen ăn ở nơi có đông người, cô chỉ cúi đầu uống nước, thuận tiện im lặng liếc nhìn Quý Nghêu, phiền muộn nghĩ rằng lần tiếp theo gặp cậu ấy chỉ có thể ở trong mơ mà thôi.

Đối diện với Lý Nguyên Tiêu là hoa khôi của lớp Trương Viện Viện chúng tinh phủng nguyệt, xung quanh cô ta luôn có những liếʍ cẩu khác nhau, rất có ý tứ đó, Trương Viện Viện lại thích cùng nữ sinh thân mật hổ động.

Kết quả là mị lực của mỹ nữ lập tức sẽ tăng lên gấp bội, xuất phát từ loại tâm tư nho nhỏ này, Lý Nguyên Tiêu trở thành lựa chọn tốt nhất của cô ta.

Hoa khôi nói ngon nói ngọt thì ai có thể cự tuyệt được, nếu biểu hiện ra sự không tình nguyện thì mọi người sẽ cảm thấy bạn không biết tốt xấu. Nếu người này trùng hợp là Lý Nguyên Tiêu không có tiếng tăm gì lại còn béo phì, thì đại khái là mọi người còn cảm thấy về tình về lí đều có thể tha thứ được, cô gái như vậy đương nhiên sẽ tự ti không dám làm bạn bè với mỹ nữ.

Vì thế Lý Nguyên Tiêu không chủ động không cự tuyệt, trở thành bạn thân của hoa khôi trong mắt người khác.

“Quý Nghêu, tớ có chuyện muốn nói với cậu!

Lý Nguyên Tiêu đứng lên đi đến bên người Quý Nghêu, giọng nói điềm mỹ rơi vào trong tai mọi người, lại một trận ồn ào vang lên.

Trong lòng Lý Nguyên Tiêu căng thẳng, vô thố nắm chặt lấy cốc, cô nhìn dáng người cao gầy mảnh khảnh của Trương Viện Viện, lại nhìn khuôn mặt tú mỹ và nụ cười tự tin, nhìn đôi môi đỏ thắm no đủ của cô ta. Lý Nguyên Tiêu cũng giống như mọi người ở đây, chờ chứng kiến hoa khôi tỏ tình, chỉ là người khác chờ ăn dưa còn cô là ghen.

Quý Nghêu đã uống vài chén rượu, trong người đã có men say, cậu ấy không ôn nhuận văn nhã như bình thường, trong mắt lộ ra sự xa cách nhàn nhạt.

Trương Viện Viện đứng trước mặt Quý Nghêu nói chuyện, cậu ấy chỉ đạm nhiên liếc nhìn cô ta một cái, rồi nâng cốc của mình lên uống cạn sạch.