Chương 2: Hệ thống

Hoàng Thiệu cảm thấy, hai người bọn họ chính là quá giống nhau, mới dẫn đến tình trạng không thể ngồi chung mâm, cùng nhau đối phó với người khác thì còn được, khi không có việc gì, hai thanh niên háo thắng cái gì cũng phải so đo, bởi vì tính cách tương đồng, sở thích cũng tương đồng, trò chơi giống nhau, nhân vật giống nhau, đồ ăn dư lại cuối cùng đều là món cá kho.

Ngay cả nữ sinh, cũng thích cùng một người.

Phân ban khoa học và ban xã hội, vốn tưởng có thể bọn họ sẽ chia đến hai ban khác nhau, có lẽ mỗi ngày sẽ không như lửa phun trào nữa, nhưng không ngờ duyên phận đưa đẩy, đẩy hai người bọn họ tiếp tục ở cùng một chỗ. Vận mệnh của hai người bọn họ, giống như bánh quai chèo, xoắn lại với nhau, chặt không đứt bứt không rời.

Ngày đầu tiên khai giảng, trường học cũng không cho học sinh khối 11 bọn họ có thời gian thích ứng, chuông học vang lên, bắt đầu một buổi học bình thường.

Giáo viên đứng trên bục giảng vô cùng phấn khích, nói đến mức phun mưa, học sinh bên dưới gật gà gật gù. Ngoài cửa sổ đột nhiên có mưa rơi xuống, càng tạo thêm không gian thích hợp cho một giấc ngủ ngon.

Hoàng Thiệu nhìn đồng hồ treo tường trên bục giảng, trong lòng đếm ngược thời gian tan học, lại nhìn bầu trời u ám bên ngoài, mây đen kéo tới, hạt mưa rơi tí tách lên kính cửa sổ, lập tức nghĩ đến chuyện đi dù của bạn.

Mà trên thực tế. trong hộc bàn của Khương Dương có dù, chỉ là không biết làm sao, cả ngày hôm nay cậu đều thất thần, không để ý trời mưa bên ngoài, Hoàng Thiệu cũng không nghĩ đối phương sẽ mang theo dù.

Khương Dương nhíu mày, tâm trạng cũng giống như mưa to sét đánh đùng đùng bên ngoài, cực kỳ cực kỳ xấu. Nói đến đây phải quay lại hai ngày trước, cậu đang chơi máy tính trước sau như một, lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói máy móc kỳ quái, vang lên ở trong đầu.

“Hệ thống hoàn thành trói định, Khương Dương, 17 tuổi, đối tượng được chọn Tần Húc.”

Giọng nói khó hiểu bất thình lình làm cậu giật mình, sau khi lấy lại tinh thần, còn tự nghi ngờ mình bị ảo giác. Nhưng sau đó, cậu chậm chạp xác định, trong đầu thật sự có thêm một người bạn tốt là hệ thống kỳ quái, không ngừng khuyên cậu làm bạn tốt với Tần Húc.

Tần Húc? Là Tần Húc mà cậu biết?

Khương Dương hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không cho là đúng, lập tức tỏ vẻ bản thân vô cùng phản cảm, vô cùng kháng cự. Nhưng hệ thống chó má kia lại làm như không nghe thấy, tự cho số liệu phán đoán của mình là chuẩn không cần chỉnh, lẩm bà lẩm bẩm y như Đường Tăng, ồn đến mức da đầu cậu nổi lông, hận không thể đánh nó nhừ tử. Chỉ tiếc là, hệ thống vô hình vô thái, chỉ có tiếng nói vang lên trong đầu cậu.

Cuối cùng, thật sự không thể nhịn được nữa, Khương Dương rống lên: “Làm bạn gì đó tôi không nói, tôi chỉ muốn nói, tại sao lại là cậu ta?”

Không phải người khác, cố tình lại là cái tên phiền phức kia, quả nhiên là ông trời phái cậu ta tới tra tấn hành hạ mình!!

Hệ thống lại nghiêm túc nói: “Căn cứ theo kết quả đo lường, hai người các cậu đều không phải bạn bè, nhưng có thể thành lập khả năng có tình cảm sâu kín nhất. Tui là hệ thống mới, yêu cầu bắt đầu từ mục tiêu đơn giản nhất, sau đó mới dần dần gia tăng độ khó.”

Khương Dương cười lạnh: “Vậy cậu đúng là rất tuyệt vời đấy, vừa tới liền chọn level khó nhất, cậu chờ mà thất bại sau đó về nơi sản xuất báo hỏng đi!”

Hệ thống im lặng một giây, vẫn kiên trì: “Đây là kết quả số liệu, không có khả năng sai số.”

Tuy số liệu cứng nhắc, nhưng cũng có căn cứ nhất định. Khương Dương đối với Tần Húc đúng là khá phức tạp, đã từng cho là cả hai rất hợp nhau, sau đó vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia liền muốn giơ nắm đấm lên, nhìn thế nào cũng không vừa mắt, liền cảm thấy đây chắc chắn là bản thân ghét đối phương, không thể nghi ngờ.

Chuông tan học vang lên, đám học sinh cãi cọ ồn ào tranh nhau ra khỏi lớp trước, y như liều mạng nhắm về phía nhà ăn, phải đi giành cơm chiều!

Nếu trời không mưa, thì không khác gì zombie bao vây thành phố.

Khương Dương tâm sự nặng nề, hoàn toàn không có hứng ăn cơm, đi xuống lầu với tốc độ bình thường, hoàn toàn đối lập với các bạn học, nhưng chậm rì rì như vậy, nhìn thế nào cũng không phù hợp với tác phong của cậu.

Chờ tới khi đến dưới lầu, mọi người đang đứng dưới mái hiên, có người mở dù đi vào màn mưa, người không có dù thì đi tìm bạn bè đi chung, Khương Dương đứng trong đám đông, không lập tức đi ra ngoài, tay cầm dù rũ ở bên hông, nhìn từ góc độ khác, rất dễ làm người khác hiểu lầm cậu không mang dù.

Một nữ sinh tóc đen mặc áo khoác được bạn bè cổ vũ đi tới trước, đỏ mặt, ngón tay siết chặt cán dù, theo bàn năng mà giơ lên phía trước, nhỏ giọng nói: “Khương…”

Còn chưa kịp gọi xong tên đối phương, Khương Dương lại đột nhiên nhấc chân rời đi, đi nhanh về một hướng khác, đẩy cánh tay của một nam sinh, lạnh giọng nói: “Lại đây, tôi có dù.”

Tần Húc bị đẩy lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đυ.ng phải Khương Dương ở phía sau, quay đầu nhìn lại, ánh mắt mang theo sự không kiên nhẫn trong dự kiến, tựa như đang nói “Fuck you, lại là cậu phá hư chuyện tốt của tôi”.

Đứng bên cạnh Tần Húc là một nữ sinh cao gầy xinh đẹp, dù chỉ mặt áo đồng phục màu xanh lam kinh điển, cũng rất dễ thu hút ánh mắt người khác từ cái nhìn đầu tiên, ngũ quan tinh xảo, khi cười rộ lên càng làm người khác kinh diễm.

Địch Đồng nhìn Khương Dương, rất tự nhiên mà vẫy tay chào hỏi.

Khương Dương gật đầu đáp lại, khóe miệng cũng cong lên độ cong dịu dàng.

Trai xinh gái đẹp đứng chung một chỗ, lại là hot boy hot girl có tiếng, hai nam một nữ, làm không ít người lén lút nhìn qua.