Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Yêu Đương Với Tình Địch

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Húc quay đầu định mượn bút của bạn học ngồi bên cạnh, vừa nhìn sang đã vô tình chạm mắt với Khương Dương.

Cậu đứng ở phía sau lớp học, đang đi về phía này, phía sau là cánh cửa sắt của lớp học, vẫn chưa đóng, ánh nắng chiếu thẳng vào, phủ lên người cậu một vòng sáng.

Nhìn như vậy, có chút chói mắt.

Tần Húc theo bản năng híp mắt lại.

Khương Dương dường như không ngờ đối phương sẽ đột nhiên quay đầu lại, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cậu sững sờ một lát.

Đương nhiên Tần Húc cũng không nghĩ đối phương đến tìm mình, cho nên, hắn không bận tâm, chỉ liếc nhìn một cái, sau đó tiếp tục quay sang mượn bút của bạn ngồi cạnh, "Tăng Vũ, cho tôi mượn bút…”

Cách đó không xa, Khương Dương như bị cái gì đó kí©h thí©ɧ, đột nhiên bước nhanh lại, đặt một cây bút lên bàn Tần Húc, lạnh lùng nói: "Cho cậu mượn, không cần trả."

Tần Húc ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ kỳ quặc.

Biểu hiện này cũng bình thường thôi, rõ ràng mới vừa nãy còn cãi nhau, bây giờ đối phương lại đột nhiên chủ động chạy tới cho mượn bút.

Hơn nữa, sao cậu ta biết mình cần bút?

Chẳng lẽ luôn chú ý đến tình hình của mình?

Tần Húc hỏi: “Cậu cho tôi mượn bút làm gì?”

Khương Dương nhìn xuống hắn, hàng lông mày và ánh mắt tỏ ra không kiên nhẫn, trông thực sự không giống người tốt giúp đỡ bạn học, thái độ này so với việc giúp đỡ, càng giống như là đang đe dọa lấy tiền bảo kê hơn.

Tần Húc bị ý nghĩ của mình làm cho muốn bật cười.

"Chẳng phải cậu đang thiếu bút sao?" Khương Dương nói xong liền thu tay lại, kiêu ngạo khoanh tay trước ngực, thái độ có chút tệ: "Thích thì dùng, không thích thì thôi."

Khương Dương đột nhiên chạy đến đây, dĩ nhiên là vì nhiệm vụ của hệ thống, nó bắt cậu cho Tần Húc mượn bút, hơn nữa từ nhiệm vụ này trở đi, thất bại sẽ bị trừng phạt.

Chỉ cần trước đó bị hệ thống lải nhải như Đường Tăng niệm kinh đã khiến cậu đau đầu rồi, con mẹ nó cái này còn không tính là cực hình sao?

Không thể so với các thủ đoạn thẩm vấn sao?

Tần Húc nhướng mày: "Không cần trả lại, là cậu trực tiếp tặng tôi cây bút này?"

Khương Dương vốn không muốn cho hắn mượn bút, đương nhiên sẽ không muốn lấy lại bút đã qua tay hắn, đang định gật đầu, hệ thống trong đầu liền nhắc nhở: "Là mượn bút, có vay có trả, sau này muốn mượn không khó.”

Còn biết nói tục ngữ của con người, hệ thống này học thức cũng uyên thâm quá ha.

Khương Dương thấy mạch máu trên trán giật giật, có chút không vui, lời đến miệng rồi, lại đổi thành cái khác, không khách sáo nói: "Ai nói là cho cậu? Đương nhiên phải trả lại."

Tần Húc khó hiểu nhìn cậu một lúc, giống như đang nhìn một sinh vật lạ trên trái đất.

Ánh mắt này, nhìn đến mức Khương Dương rùng mình, tức giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

Tần Húc đột nhiên bật cười, khuôn mặt anh tuấn càng thêm quyến rũ mê người, mặc dù không làm Khương Dương xao động.

"Không có gì, dùng xong sẽ trả, cảm ơn nhé."

Hắn vẫy vẫy cây bút trong tay, thoạt nhìn có vẻ khá vui vẻ.

Khương Dương hoàn thành nhiệm vụ thành công cũng thở phào nhẹ nhõm, quay về chỗ ngồi của mình.

Bạn học ngồi phía trước Tăng Vũ một bàn, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, liền nhỏ giọng hỏi Tăng Vũ: “Bọn họ làm lành rồi à?"

Tăng Vũ cũng băn khoăn: "Chắc là chưa đâu, mới vừa rồi còn cãi nhau mà..."

"Cãi nhau thôi mà, đâu phải tuyệt giao, cậu nhìn xem chỗ ngồi của Khương Dương xa như vậy, còn cố tình đi qua để đưa bút cho cậu ta!"

Cô bạn học này hồi lớp 10 không học cùng lớp với bọn họ, chỉ nghe nói một ít về việc hai người Khương Tần này có mâu thuẫn, cụ thể thế nào thì không rõ, còn nghĩ con trai thường hay đùa giỡn, chắc không bao lâu sẽ làm lành thôi.

Nhưng Tăng Vũ đã học cùng bọn họ từ lớp 10, hiểu rõ bọn họ hơn, nếu tình huống này mà tính là cãi nhau, thì phải gọi là một trận cãi nhau to, kéo dài hơn một học kỳ.

Tác giả có lời muốn nói: Xét tình hình hiện tại, Hoàng Thiệu đang có thành tích hỗ trợ xuất sắc, hệ thống cần phải cố gắng hơn rồi~
« Chương TrướcChương Tiếp »