Chương 1: Lê Tứ Cửu hồi kinh

Ngày Lê Tứ Cửu hồi kinh, phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đều chen kín người.

Thời tiết vừa mới vào thu, trời xanh vạn dặm, mát mẻ dễ chịu. Quan viên triều đình thân mặc triều phục, cúi đầu xếp thành hai hàng tại cổng thành, thần sắc kính cẩn.

Sau lưng quan viên là vệ binh, tay cầm giáo ngăn chặn dân chúng xông ra phía sau. Có điều, ngăn được thân thể họ nhưng không ngăn được họ điên cuồng bàn tán.

"Rốt cục cũng có thể xem Lê Tứ Cửu tướng mạo ra sao rồi."

"Ta nghe nói y mặt xanh nanh vàng, thân cao chín thước, để râu quai nón, còn có răng miệng đỏ lòm, rất đáng sợ!"

"Hừ, tâm sinh tướng thôi... Lê Tứ Cửu ỷ vào lúc đánh trận không ai quản y, không biết đã âm thầm cắn nuốt mất bao nhiêu lợi ích của triều đình rồi!"

"Nhưng...nhưng mà ta nghe nói y trông cũng khá đẹp mà..."

"Sao có thể chứ, kẻ gian trá như thế, sao có thể đẹp được?"

Giữa những âm thanh đang sôi nổi nghị luận, Lê Tứ Cửu từ từ tiến đến.

Cổng thành đỏ như son chầm chậm mở ra, phát ra âm thanh nặng nề, Lê Tứ Cửu nhận lấy văn điệp từ tay tướng sĩ thủ thành, nhấc mắt lên quan sát, thông qua cánh cổng thành mở ra chỉ vừa đủ để đi vao đúng một người, nhìn vào trong thành. Cậu thấy mọi người tụ tập đông đảo, xếp thành hai hàng dài như vô tận ở hai bên đường, không khỏi cảm thán: "Ôi chà, náo nhiệt như vậy à?"

Cậu nhét văn điệp vào trong ngực, cũng không quan tâm cổng thành đã mở ra hoàn toàn hay chưa, nhẹ nhàng lắc dây cương, đá một cái vào bụng ngựa, phóng ngựa vào trong thành.

Đám người sôi nổi trong thành lúc này mới chú ý đến động tĩnh phía ngoài thành, nhanh chóng kiễng chân vươn cổ mà nhìn, đến khi bọn họ nhìn rõ cảnh tượng ngoài thành, âm thanh bàn luận đinh tai nhức óc bỗng nhiên biến mất.

Lần này Lê Tứ Cửu hồi kinh chỉ dẫn theo đội thân vệ của mình, những tướng sĩ trẻ tuổi đi theo phía sau cậu, thân mang mũ sắt giáp bạc, ai nấy chí khí hào hùng, thần thái oai vệ, nhưng không có ai nhìn bọn họ cả, ai nấy đều ngơ ngác nhìn Lê Tứ Cửu.

Y phục của Lê Tứ Cửu chẳng hề khác biệt gì so với người khác, thậm chí bộ giáp trên người trông còn tồi tàn hơn, trên đùi và bàn chân dính không ít bùn, so với những tướng sĩ sắc mặt nghiêm túc phía sau, Lê Tứ Cửu lại trông rất tùy tiện.

Lê Tứ Cửu vì không để cho ánh nắng mặt trời chiếu vào mắt, cậu nheo mắt lại, học theo mấy minh tinh trên TV mà mỉm cười với bách tính xung quanh. Ai ngờ đâu mấy quan viên lẫn bách tính khi thấy cậu nhìn sang thì vội cúi đầu né tránh ánh mắt của cậu, giống như đang đi thì bắt gặp phía trước có chó dữ đang cắn người vậy.

Đột nhiên, một giọng nói nhỏ phát ra từ trong đầu Lê Tứ Cửu

Hệ thống: [Lê Tứ Cửu, ngươi, gương mặt của ngươi rất độc ác, rất dọa người.]

Lê Tứ Cửu sửng sốt, dùng tay xoa xoa mặt, cười một cách bất lực.

Tính cách của Lê Tứ Cửu rất đơn giản thẳng thắng, thế nhưng gương mặt lại rất có tính mê hoặc, ngũ quan của cậu rất tinh xảo: lông mày thon mảnh, đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng và khóe môi ngậm cười. Nhưng ghép lại thì lại thành bộ dạng cười như không cười, mặt đầy tâm cơ.

Hệ thống của Lê Tứ Cửu cứ hay nói bộ dạng của cậu lúc cười trông cứ như kẻ đang làm chuyện ác, giống như đại ma vương phản diện, rất dọa người, ai mà biết lúc đó cậu chỉ là đang vui vẻ thôi cơ chứ.

Còn có thể không vui sao?

Cậu xuyên đến cổ đại đã 5 năm, trong suốt 5 năm này, cậu dùi mài vào nghiên cứu binh thư, binh pháp, còn chăm chỉ hơn cả năm xưa lúc đi thi đại học. Liều mạng lập nên vô số chiến công, rốt cục từ một tên vô danh tiểu tốt bò lên vị trí đại tướng quân, những vất vả đã trải qua cũng không cần phải nói.

Nay y đánh cho Đông Oa quốc nguyên khí đại thương, coi như là lập được đại công, được hoàng đế triệu về kinh ban thưởng.

Coi như là gần thêm một bước với mục đích của y và hệ thống.