Chương 11: Lê Tứ Cửu, lẽ nào thích hắn thật sao

Lê Tứ Cửu vội vàng cúi đầu điều chỉnh biểu cảm méo mó trên mặt mình, lúc ngẩng đầu lên đã là biểu cảm thẹn thùng, y nhịn không được nổi da gà, ép giọng mềm xuống, ý đồ muốn làm nũng: "Hoàng thượng...."

Úc Tu Cẩm nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Lê Tứ Cửu: "A Cửu, trẫm, không thể sủng hạnh ngươi"

Hở?

Không thể sủng hạnh là ý gì?

Lê Tứ Cửu vô thức quét mắt nhìn chỗ giữa hai chân Úc Tu Cẩm.........chẳng lẽ....chẳng lẽ Úc Tu Cẩm bất lực?

Úc Tu Cẩm chú ý tới ánh mắt của y nhưng cũng chẳng giải thích, chỉ nói: "Tuy rằng trẫm không thể sủng hạnh ngươi, nhưng sẽ yêu thương, bảo vệ ngươi."

Lê Tứ Cửu ngơ ra một lát, sau đó trong lòng thầm mừng như điên.

Tiểu nhân trong Lê Tứ Cửu đang mừng rỡ vừa nhảy cẫng lên vừa rải hoa ăn mừng, còn không ngừng la hét: "Quá đã rồi!!! Không cần thị tẩm rồi!!!"

Thật ra Lê Tứ Cửu vốn chẳng quan tâm tại sao Úc Tu Cẩm lại không thể sủng hạnh mình, y dùng hết ý chí mới miễn cưỡng đè ép được sự mừng rỡ của mình, giả vờ như buồn bã mất mát nói: "Là vậy sao......."

Úc Tu Cẩm "ừm" một tiếng, lại nhẹ nhàng vỗ hai cái lên tay Lê Tứ Cửu rồi mới thu tay về, rồi lại tán gẫu với Lê Tứ Cửu vài chuyện về sinh hoạt trong quân doanh. Tầm mười mấy phút sau, Úc Tu Cẩm đứng dậy: "Sắc trời tối rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, trẫm không quấy rầy ngươi nữa"

Úc Tu Cẩm vừa nói vừa quen tay mà kéo lỏng cổ áo ra, chầm chậm bước ra ngoài.

Lê Tứ Cửu vô thức gật đầu lại đột nhiên nhớ tới bản thân đang cố nỗ lực làm một yêu phi, không thể việc gì cũng nghe Úc Tu Cẩm được, thế là trở tay nắm lấy tay áo của Úc Tu Cẩm.

Úc Tu Cẩm sựng lại: "Ngươi làm gì đấy?" cũng không biết có phải ảo giác của Lê Tứ Cửu hay không mà trong lời nói của hắn lại mang theo cảnh giác.

Lê Tứ Cửu là kiểu người rất ít khi yêu cầu người khác, lúc nhỏ xin mẹ 5 xu mua que cay cũng cảm thấy xấu hổ, y có chút quẫn bách: "Hoàng thượng.....người...người tối nay có thể ngủ lại không?"

Lê Tứ Cửu sợ Úc Tu Cẩm hiểu lầm nên bổ sung: "Không thị tẩm.....chỉ ngủ cùng nhau thôi...cũng không được sao?"

Úc Tu Cẩm trầm mặc một hồi: "......trẫm không quen ngủ cùng người khác"

Thế chẳng phải càng tốt sao!

Vừa không cần thị tẩm, vừa không phải ngủ chung, còn có chuyện hời kiểu này nữa hả?

Lê Tứ Cửu vui không kiềm được: "Không sao cả, không ngủ cùng cũng không sao, hoàng thượng người ngủ trên giường, thần có thể ngủ trên ghế nhỏ bên ngoài.

Úc Tu Cẩm tựa hồ có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh mỉm cười nhẹ: "Vậy cứ nghe theo A Cửu"

Âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu Lê Tứ Cửu.

[Giá trị sủng ái +1]

[Trung tâm mua sắm đã mở khóa]

Quá đỉnh, tam hỷ lâm môn.

Lê Tứ Cửu vừa trải giường cho Úc Tu Cẩm, lại vừa cố nhịn để bản thân không cười ra tiếng.

Đợi cho hai người lần lượt nằm xuống, Lê Tứ Cửu nói vọng về phía giường: "Bệ hạ ngủ ngon"

Phía Úc Tu Cẩm nhẹ nhàng truyền lại một tiếng "ừm"

Lê Tứ Cửu nghe tiếng hô hấp của Úc Tu Cẩm dần bình ổn, biết có lẽ hắn ngủ rồi.

Lại đợi một lát, ý niệm của Lê Tứ Cửu khẽ động, màn hình tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật hiện đại của hệ thống hiện ra trước mắt y, lơ lửng trên không.

Đây là trang web mua sắm của hệ thống.

Năm năm qua Lê Tứ Cửu đã vô số lần bấm vào chỗ này nhưng đều không thể thao tác cũng không thể mua bất cứ thứ gì.

Nhưng hiện tại đã khác, y là người mang trong mình giá trị sủng ái, y mở khóa được trung tâm mua sắm, cả cái trung tâm này vì y mà mở ra.

Web mua sắm cuộn lên xuống tùy theo ý niệm của Lê Tứ Cửu, lướt một vòng thì phát hiện cái trung tâm này đúng là không trục lợi, một giá trị sủng ái tương đương với 1 tệ ở thế giới hiện đại, giá niêm yết trong đó cũng hợp lí so với thế giới hiện đại.

Lê Tứ Cửu bấm vào thanh tìm kiếm, tìm thấy một món đồ, xem xét hết nửa ngày rồi nghiêm túc quyết định mua.

[Bạn có chắc chắn muốn mua hàng?]

Lê Tứ Cửu lại trịnh trọng gật đầu.

Giây tiếp theo, một bịch khăn giấy xuất hiện bên gối đầu của Lê Tứ Cửu.

Lê Tứ Cửu cầm bịch khăn giấy trong tay, xé mở ra, vươn ngón tay vuốt ve xúc cảm mềm mại cực kì của khăn giấy, xíu chút nữa đã rơi nước mắt.

Y làm được rồi! Y rốt cục cũng làm được rồi!!

Lê Tứ Cửu cẩn thận khép miệng túi khăn giấy lại, ôm khăn giấy mà y đã tâm tâm niệm niệm năm năm vào lòng, nhắm mắt lại hân hoan chìm vào giấc ngủ.

*

Úc Tu Cẩm không có ngủ.

Hắn nhớ đến lúc sớm ở Từ Ninh Cung, bộ dáng của hoàng thúc và mẫu hậu đều rất khổ não giống như là Lê Tứ Cửu sẽ ăn tươi nuốt sống hắn không bằng.

Nhưng mà Lê Tứ Cửu chỉ là đầy căng thẳng là hỏi hắn tối nay có thể ngủ lại hay không, dù cho không ngủ cùng một giường cũng không sao.

Vừa nãy còn vui vẻ đem đầu vùi vào chăn, lại còn phát ra tiếng cười khúc khích.

........Lê Tứ Cửu, lẽ nào thích hắn thật sao

--------------------