Chương 14: Nô ɭệ xã hội Tiểu Úc

Sau khi lui ra khỏi vòng tay của Úc Tu Cẩm, Lê Tứ Cửu nhìn thấy trên thắt lưng hắn có treo một mảnh ngọc màu đỏ to cỡ bằng nắm tay, y hỏi: "Đây là vật mà Đông Oa tặng sao?"

Úc Tu Cẩm vừa đáp: "Đúng" vừa đưa cho Lê Tứ Cửu xem.

Đại Châu có nhiều ngọc thạch nhưng quả thực rất hiếm khi có thể thấy được bảo thạch mang màu sắc rực rỡ diễm lệ, khối hồng ngọc này phủ sắc đỏ tươi, oánh nhuận trong suốt, đẹp đẽ hiếm thấy.

Lê Tứ Cửu chớp chớp mắt, chốc lát nảy ra kế sách: "Hoàng thượng có thể tặng vật này cho thần không?"

Hỏi xong đợi nửa ngày cũng không đợi được câu trả lời, Lê Tứ Cửu quan sát thấy ngón tay hắn niết lên mảnh ngọc có hơi siết chặt một chút, sắc mặt tựa hồ có chút trầm đi.

Lê Tứ Cửu ngơ ngác, cẩn thận mà quan sát thần sắc của Úc Tu Cẩm.....tiểu hoàng đế giận rồi?

Lê Tứ Cửu tức khắc liền hối hận, tới lúc này y mới nhớ ra, vật được Úc Tu Cẩm tùy thân mang theo chắc chắn là vật hắn thích, bản thân thế mà lại tùy tiện mở miệng ra đòi......

Chán sống hay sao?

Trán Lê Tứ Cửu phút chốc đổ mồ hôi lạnh, trong đầu không ngừng vẽ cây thánh giá, thành tâm cầu khẩn Úc Tu Cẩm đừng vì một món phục sức mà chém đầu y.....

Trong lúc đang căng thẳng tại thấy Úc Tu Cẩm bỗng trở nên dịu dàng: "Nếu A Cửu đã thích thì lấy chơi đi"

[Giá trị sủng ái +5]

Thật là vạn hạnh trong bất hạnh...... Lê Tứ Cửu khẽ thở phào một hơi.

Úc Tu Cẩm cúi đầu gỡ xuống mảnh ngọc đang treo trên thắt lưng, động tác chậm rì như có chút không nỡ.

Đợi đến khi Úc Tu Cẩm đặt mảnh ngọc đó vào tay mình, Lê Tứ Cửu lờ mờ tưởng như bản thân là ác bá đi cướp đồ chơi của con nít. Y cảm thấy hơi áy náy, suy tư hết một hồi: "Đa tạ hoàng thượng đã chia sẻ thứ mình thích cho thần, thần cũng có một vật muốn tặng cho hoàng thượng"

"Vật gì?"

Úc Tu Cẩm nhìn Lê Tứ Cửu, thấy y tháo chuỗi phật châu trên cổ tay mà y vẫn luôn đeo, đưa cho hắn.

Úc Tu Cẩm có chút bất lực.

Mảnh ngọc đó của hắn trị giá ngàn vàng, chuỗi phật châu này của Lê Tứ Cửu đeo tới mòn rồi không nói, vài hạt châu trên đó dường như do ngâm nước nên đã rạn ra rồi. Lẽ nào Lê Tứ Cửu cho rằng chuỗi phật châu này của y có thể xoa dịu nỗi đau mất đi Tiểu Hồng của hắn sao?

Còn đang suy nghĩ thì chợt nghe Lê Tứ Cửu nói: "Đây là vật năm đó phụ mẫu của thần đã tặng lại cho thần, nói rằng có thể bảo hộ bình an của thần"

Lê Tứ Cửu cụp mắt nhìn chuỗi phật châu, ánh mắt sâu xa, khóe môi lại mỉm cười ôn hòa: "Thần nhận được mảnh ngọc của hoàng thượng, trong lòng cảm kích, không có gì báo đáp. Thần muốn tặng chuỗi hạt này cho hoàng thượng, hi vọng nó có thể bảo hộ hoàng thượng bình an thuận lợi.

Úc Tu Cẩm sựng lại, nhấc tay lên, thần sắc ngưng trọng tiếp nhận chuỗi hạt từ tay Lê Tứ Cửu.

*

Mấy ngày tiếp theo, Úc Tu Cẩm đều ở lại Cẩm Thốc cung như Lê Tứ Cửu muốn, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Chỉ là hôm nay có vẻ như Úc Tu Cẩm không thể xử lý hết công vụ, hắn đem một đống tấu chương qua, đặt lên bàn rồi ngồi xem.

Lê Tứ Cửu thấy hắn đang nghiêm túc làm việc cũng không quấy rầy hắn, chống cằm giả vờ bày ra dáng vẻ đang ngẩn người, thực chất là đang mở trung tâm mua sắm của hệ thống.

Có lẽ như giống như những gì hệ thống nói: Úc Tu Cẩm rất thích khuôn mặt của y, tóm lại mấy ngày nay Úc Tu Cẩm càng ngày càng tốt với y, cũng coi như là y đòi gì được nấy. Lê Tứ Cửu mừng rỡ phát hiện bản thân có tròn 100 điểm giá trị sủng ái!

Lần này vào trung tâm mua sắm vốn muốn mua vài vật dụng thường ngày như kem đánh răng, bàn chải đánh răng, dao cạo râu các thứ, tầm mắt lại quét qua một thứ, tức thì trợn to mắt.

Hệ thống khẽ nói: [Ngươi, kích động gì mà, dữ vậy? Không phải ta đã, nói cho ngươi trước đó rồi sao? Chỉ cần là, thứ mà, xã hội hiện đại có thể mua được, thì ngươi ở trong trung tâm mua sắm này, cũng có thể, mua được. Thế nên đương nhiên là, cũng có cả, điện thoại, rồi!!!]