Chương 15

Lê Tứ Cửu là kẻ tương đối thực tế, lúc trước y dùng lá cây để xì mũi thì chỉ muốn có khăn giấy; hiện tại ăn no mặc ấm rồi nên muốn mua ít đồ cải thiện sinh hoạt. Còn về điện thoại, Lê Tứ Cửu tuy rằng vốn biết trong trung tâm mua sắm có bán nhưng nó được xếp vào hàng xa xỉ phẩm, y luôn thấy nó rất đắt nên trước giờ chưa từng cân nhắc. Có điều Lê Tứ Cửu lượn mấy vòng trung tâm mua sắm phát hiện giá điện thoại đã không còn mắc như năm năm trước, cái rẻ chút thì chỉ cần khoảng 1000 giá trị sủng ái là mua được.

1000 điểm giá trị sủng ái......thực ra cũng không khó....chiếu theo tốc độ hiện tại mà nói thì khoảng một tháng rưỡi là mua được rồi.

Haizz, một tháng rưỡi, vẫn là quá lâu.

Lê Tứ Cửu lưu luyến nhìn chiếc điện thoại 1000 tệ mà mình nhìn trúng, thoát khỏi trung tâm mua sắm, nhìn chằm chằm bóng lưng của Úc Tu Cẩm, bắt đầu suy xét xem làm cách nào có thể kiếm được càng nhiều giá trị sủng ái từ trên người tiểu hoàng đế.

Lại đòi đồ của hắn nữa? Đút hắn uống cả một bình trà nhạt? Hay là đòi Úc Tu Cẩm đổi cho y một cái cung điện khác lớn hơn? Hoặc là đòi Thường Thuận Hải qua đây? Cứ nói là y thiếu một thái giám?........Cái này không ổn, giống như là ngại mình sống quá lâu vậy.

Lúc còn đang suy nghĩ lung tung, Lê Tứ Cửu đã thấy Úc Tu Cẩm buông tấu chương trong tay xuống, có chút mệt mỏi mà xoa bả vai có vẻ như đang đau nhức.

Lê Tứ Cửu nhớ Uyển Chi từng nói cho y, Úc Tu Cẩm không thích phi tử lại quá gần hắn, tiếp xúc thân thể với hắn. Lê Tứ Cửu thoáng chốc nảy ra ý, liền nói: "Hoàng thượng đau bả vai có phải không? Lúc thần ở quân doanh thường cùng binh sĩ xoa bóp cho nhau, kĩ thuật không tồi, hay là để thần xoa bóp bả vai cho hoàng thượng?"

Thường Thuận Hải vẫn luôn đứng một bên bỗng trừng to mắt, giọng nhỏ như muỗi kêu mà nói: "Hoàng thượng, không được......"

Dù cho đang ngồi xéo với Lê Tứ Cửu thì Úc Tu Cẩm cũng biết y đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng lấp lánh như sao. Có lẽ Thường Thuận Hải lo rằng Lê Tứ Cửu đang có ý đồ xấu gì đó, nghe thấy Lê Tứ Cửu muốn xoa bóp cho Úc Tu Cẩm thì lập tức cảnh giác.

Úc Tu Cẩm dùng ánh mắt ra hiệu cho Thường Thuận Hải không cần lo lắng, quay đầu nói với Lê Tứ Cửu: "Cũng được, qua đây đi"

Lê Tứ Cửu tiến lên phía trước, khoa tay múa chân vài cái rồi lắc đầu: "Hoàng thượng ngồi thế này, thần không dùng lực được, tốt nhất là ngài cởϊ áσ ngoài ra, nằm sấp trên giường, thần......thần quỳ trên người của ngài mà xoa bóp"

Thường Thuận Hải kinh hoảng hít một ngụm khí lạnh.

Uyển Chi đứng hầu phía sau lại chẳng có phản ứng gì, từ nãy giờ nàng chỉ cúi đầu đứng đó, trong lòng cảm thấy Thường Thuận Hải thật ngây thơ.

Còn nàng đã trưởng thành rồi.

Nàng đã không còn là tiểu cô nương bị dọa đến mềm chân___dù sao người chỉ chết có một lần, sợ hãi cũng là một ngày, vui vẻ cũng là một ngày. Lúc đã có thể xem thường sinh tử, cuộc sống sẽ vui vẻ hơn một xíu, nàng hi vọng Thường Thuận Hải cũng có thể giống như nàng, hiểu mấy đạo lý này sớm một chút.

Úc Tu Cẩm nhìn Lê Tứ Cửu một cái, thấy đôi mắt hẹp dài của y nửa híp, lại không có bao nhiêu ý cười bên trong. Úc Tu Cẩm cố kéo khóe miệng mình lên cười: "Không ngờ A Cửu còn có tay nghề này, trẫm gấp không đợi được muốn trải nghiệm một chút"

Hắn nói: "Thường Thuận Hải, ngươi và Uyển Chi ra ngoài trước đi"

Thường Thuận Hải kéo lê bước chân, đi một bước quay đầu một cái, chậm rì rì lết ra khỏi phòng, trong mắt viết đầy hai từ khuất nhục và đau lòng.

Đợi Uyển Chi đóng cửa xong, Úc Tu Cẩm ngồi lên giường, chầm chầm cởi ngoại bào ra.

Lê Tứ Cửu nhìn động tác của hắn lại thấy được khí thế coi thường cái chết.

Đợi Úc Tu Cẩm nằm sấp xuống xong, Lê Tứ Cửu nói một câu "Đắc tội rồi" sau đó cưỡi lên eo Úc Tu Cẩm. Y đặt tay lên bả vai Úc Tu Cẩm, xoa nhè nhẹ một lúc, bỗng kinh ngạc: bả vai Úc Tu Cẩm cứng đờ như đá.

Bất quá rất nhanh Lê Tứ Cửu đã hiểu được nguyên nhân____đổi lại là hiện đại, Úc Tu Cẩm mỗi ngày tờ mờ sáng chưa tới 4 giờ đã rời giường thượng triều, mỗi tối 11 12 giờ mới ngủ. Hắn mỗi ngày ngủ 4 5 tiếng, trừ thời gian ăn với nghỉ trưa ra thì toàn bộ thời gian còn lại đều đang ngồi phê tấu chương, cũng khó trách tuổi còn trẻ như thế mà quầng mắt đã xanh đen.

Làm hoàng đế thảm quá.......Lê Tứ Cửu trong lòng tăng thêm một chút thương xót đối với nô ɭệ xã hội Úc Tu Cẩm, vươn tay ấn lên bả vai Úc Tu Cẩm.

Úc Tu Cẩm không kịp trở tay mà hét thảm một tiếng.

Ngoài cửa vang lên một tràng tiếng bước chân gấp gáp, âm thanh thê lương của Thường Thuận Hải cơ hồ là dán lên cửa mà kêu: "Hoàng thượng, người không sao chứ!!!!"