Chương 2: Diện thánh

Tiểu hoàng đế sớm đã phái người canh giữ ở của thành đợi Lê Tứ Cửu, thấy y đến, lập tức có binh sĩ ra nghênh đón, nói mấy lời khách sáo xong mới hộ tống Lê Tứ Cửu đến hoàng cung.

Lê Tứ Cửu theo người nọ đi xuyên qua đám đông, đợi đến khi y và các tướng sĩ đi hết con phố, quan viên phía sau mới đứng thẳng người lên, lên chiếc xe ngựa đã chờ sẵn, đi theo sau Lê Tứ Cửu, một đám người cuồn cuộn nối đuôi nhau đi về phía hoàng cung.

Đi chưa đầy nửa tiếng, Lê Tứ Cửu rốt cục cũng dừng trước Đông Xương môn, Lê Tứ Cửu vừa xoay người xuống ngựa, một người mang dáng dấp của tiểu thái giám chạy tới, cầm lấy dây cương từ trong tay của y rồi dắt ngựa đi. Lê Tứ Cửu thấy hai người đứng trước Đông Xương môn, còn chưa đợi y thấy rõ dáng dấp của hai người đó ra sao thì mấy quan viên vừa xuống xe ngựa phía sau đã quỳ xuống.

Lê Tứ Cửu ngẩng đầu nhìn.

Người đứng bên phải thu hút ánh nhìn của Lê Tứ Cửu nhất, người nọ mặc quan phục màu tím, đầu đội mũ miện bạc, lưng thẳng tắp. Nam nhân có tướng mạo dễ nhìn, mi mục anh tuấn, khóe miệng mang ý cười ôn hòa, chỉ là đứng đó trông rất hút mắt, cứ như một công tử hào hoa bước ra từ tiểu thuyết.

Đối diện với ánh mắt của Lê Tứ Cửu, nam nhân nọ mỉm cười gật đầu, nụ cười trên môi càng tươi hơn một chút.

Lê Tứ Cửu vừa tính đánh giá người bên trái, người nọ đã cười tươi đi tới trước mặt y, dùng giọng nói sắc bén hơn người nói: "Lê tướng quân, ta đã đợi hầu ngài rất lâu rồi"

Lúc Lê Tứ Cửu nhìn rõ tướng mạo của hắn, trong lòng lại cảm thấy rất quen thuộc.

Người này mặt trắng không râu, trông mũm mĩm, hay cười, lúc trước còn ở thời hiện đại, mỗi năm ăn Tết Lê Tứ Cửu đều đi dạo phố với bà nội, mua vài câu đối, tranh Tết, người trước mắt tựa hồ y đúc với mấy đứa con nít trên tranh Tết - trừ mấy nếp nhăn trên khóe mắt làm lộ tuổi tác ra.

Đặc điểm của hai người này đặc biệt như thế, Lê Tứ Cửu lập tức nhớ tới hai nhân vật, y ngẩng đầu suy nghĩ nửa ngày trời mới nhớ ra tên của họ thế nên dò hỏi thử: "Là...là Tĩnh vương và Thường công công có đúng không?"

"Đúng là Tam vương gia và lão nô*" Thường Thuận Hải đáp

***chỗ này raw là 咱家 chứ không phải 老奴, nhưng do không tìm được cách dịch đúng nên mình tạm để là lão nô

Âm thanh đặc trưng của hệ thống vang lên trong đầu Lê Tứ Cửu.

[Ngu ngốc...hai người bọn họ, một người là hoàng thúc, một người là tổng quản đại nội. Ngươi phải hành lễ]

Lê Tứ Cửu chợt hiểu ra tại sao Tĩnh vương và Thường Thuận Hải lại khoanh tay bất động, hóa ra là đợi hắn hành lễ!

Lê Tứ Cửu liền cúi chào bọn họ, Thường Thuận Hải mới quay người đi "Lê tướng quân, xin mời theo lão nô"

Trên đường đến Thái Hòa điện, Thường Thuận Hải nói vì đợi y mà hoàng thượng trì hoãn đến bây giờ mới thượng triều, có thể thấy được hoàng đế coi trọng y đến mức nào. Lê Tứ Cửu nghe thấy cũng khá vui, đáp "Thật sao?"

Nhóm người đến trước Thái Hòa điện. Văn võ bá quan tiến vào nội điện, Lê Tứ Cửu cũng muốn theo vào, Thường Thuận Hải ngăn y lại "Tướng quân đợi đã, ngài là người cuối cùng đi vào"

Lê Tứ Cửu "ô" một tiếng, ngoan ngoãn mà đứng sang một bên. Thường Thuận Hải nhìn y một cái, Lê Tứ Cửu hỏi "sao vậy?"

Thường Thuận Hải lắc đầu, rồi lại cúi đầu xuống.

Đứng khoảng chừng 3 phút, Lê Tứ Cửu nghe thấy một âm thanh bén nhọn truyền ra từ trong Kim Loan điện, gọi tên của y, y nghi hoặc nhìn Thường Thuận Hải, Thường Thuận Hải đáp: "Tướng quân, mời vào"

Lê Tứ Cửu nhấc chân bước vào nội điện.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, y cùng vài người bạn từng đến Bắc Kinh chơi, vốn tính ngày cuối cùng trước khi rời Bắc Kinh sẽ đến Cố Cung chơi, ai ngờ được do chưa tìm hiểu kĩ*, vừa hay gặp đúng dịp bảo trì mỗi tuần một lần của Cố Cung, mỗi lẫn Lê Tứ Cửu nhớ lại đều cảm thấy đáng tiếc, y rất muốn tận mắt nhìn xem hoàng cung rốt cục ra sao.

***chỗ này nguyên văn là 谁知道因为功课没做足,刚好遇到故宫一周一次的闭园修整: ai ngờ do chưa làm đủ bài tập nên gặp đúng dịp bảo trì mỗi tuần một lần của Cố Cung. Tui cũng không biết ý của tác giả là gì nữa =)))

2 Hiện tại y vào cung như ý nguyện, lại không dám tùy ý ngẩng đầu quan sát xung quanh, tay đặt trên bội kiếm ở bên hông, đi qua văn võ bá quan, Lê Tứ Cửu cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn trên người mình, trong đó có một ánh mắt xuất phát từ thân ảnh minh hoàng phía trên.

Lê Tứ Cửu đi lên phía trước, khóe mắt thấy được một dáng người màu tím thẳng tắp, chính là Tĩnh vương.

Lê Tứ Cửu dựa theo những ấn tượng từng có trong lúc xem phim truyền hình, quỳ rạp xuống hành lễ, trầm giọng nói: "Thần, Lê Tứ Cửu, khấu kiến hoàng thượng."

Sau một hồi im lặng, một giọng nói êm tai nhưng không chứa bất kì tình cảm nào vang lên: "Tướng quân, xin đứng dậy."

Lê Tứ Cửu cung kính đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi trên long ỷ.