Chương 3: Thần muốn vào hậu cung của người



Lê Tứ Cửu chỉ biết rằng tiểu hoàng đế Úc Tu Cẩm năm nay 19 tuổi, lại không biết tiểu hoàng đế lại ưa nhìn như thế, nhất thời có chút kinh ngạc.

Mi mục của Úc Tu Cẩm và Tĩnh vương có phần giống nhau, có điều da của hắn có phần trắng hơn, mặt mũi góc cạnh hơn. So ra thì Tĩnh vương cho người ta cảm giác ôn hòa gần gũi trong khi Úc Tu Cẩm như một thanh bảo kiếm đã nửa xuất vỏ. Hắn chỉ cần ngồi đó với gương mặt vô cảm đã quý khí bức người.

Lê Tứ Cửu ý thức được mình nhìn Úc Tu Cẩm quá lâu, bởi vì y phát hiện rất rõ quầng thâm dưới mắt của Úc Tu Cẩm, gấp rút thu hồi tầm mắt mà cung kính cúi đầu.

Y nghe thấy Úc Tu Cẩm hỏi: "Nói ra đây là lần đầu trẫm và tướng quân gặp nhau nhỉ?"

"Bẩm hoàng thượng, đúng là như thế."

Sau khi Lê Tứ Cửu xuyên qua đã đi thẳng đến biên quan, làm lính quèn hai năm, phó tướng hai năm, chỉ mới làm tướng quân từ một năm trước, chỉ từng trao đổi với Úc Tu Cẩm qua thư từ, trước giờ chưa từng gặp mặt.

Cảm thấy lời mình vừa nói có chút thẳng thừng, Lê Tứ Cửu bổ sung: "Cho dù chưa từng gặp mặt, trong lòng thần vẫn luôn nhớ về hoàng thượng."

Y rất vừa lòng đối với việc mình vừa nịnh bợ, có điều trông Úc Tu Cẩm có vẻ không thích lắm, hắn im lặng khá lâu, cho đến khi quan viên bên dưới bắt đầu bàn tán mới mở miệng lần nữa: "Từ xưa đến nay, Đại Châu và Đông Oa quốc vẫn luôn dây dưa, Đông Oa quốc tuy là một nước nhỏ nhưng lại rất xảo quyệt, chúng ta chưa từng có thể làm tổn thương nguyên khí của bọn chúng. Nay tướng quân chỉ trong vòng một năm đánh bại Đông Oa quốc ba lần, ép cho bọn chúng phải nhận thua, quả thật là vừa anh dũng lại còn biết mưu lược.

Lê Tứ Cửu được khen đến mức đắc ý, không khống chế được mà nhoẻn khóe miệng cười, nhìn về phía Úc Tu Cẩm: "Hoàng thượng quá khen"

Úc Tu Cẩm có vẻ không ngờ hắn sẽ đột nhiên nhìn qua, ánh mặt lóe lên một chốc.

[Ngươi lại cười cái kiểu dọa người đó nữa rồi]

Cho dù Lê Tứ Cửu không cho rằng hoàng đế sẽ bị y dọa nhưng vẫn tém lại không cười nữa. Y đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Nhân tiện, bệ hạ, thần có món đồ muốn dâng cho người"

Úc Tu Cẩm gọi: "Thường Thuận Hải", Lê Tứ Cửu trông thấy một bóng người tròn trịa mau chóng từ bên ngoài điện bước vào, mang một cái khay đến trước mặt Lê Tứ Cửu. Lê Tứ Cửu đào ra một chuỗi đồ từ trong ngực mình, "rầm" một tiếng ném lên khay.

Thường Thuận Hải sắc mặt cứng đờ.

Lê Tứ Cửu như hiến bảo vật, nói: "Chiếc vòng cổ này làm từ một trăm lẻ tám chiếc răng người, đây là khi thần gϊếŧ phó tướng Đông Oa quốc xong đã lấy xuống từ trên cổ hắn, thần nghĩ chiếc vòng này uy vũ bá khí, nhất định hợp với bệ hạ."

Trên triều có người kinh hô: "Răng người?"

Úc Tu Cẩm lại chẳng bị dọa, nhưng cũng không nhìn ra được hắn có chút vui mừng nào, chỉ là không có bất kì phản ứng nào nói: "Tướng quân có tâm rồi, Thường Thuận Hải, thay trẫm cất đi"

Đợi đến khi Thường Thuận Hải cất kĩ đồ vật, lúc đứng cạnh Úc Tu Cẩm lại không biết vì sao lại khẽ thở dài, giống như có chút không tình nguyện mà hỏi: "Lần này tướng quân lập đại công, nên được thưởng thật lớn. Không biết tướng quân muốn thứ gì, trẫm thưởng cho ngươi."

Đến rồi!

Chính vì một câu này, Lê Tứ Cửu đã đợi ròng rã năm năm!

Lê Tứ Cửu nghe thấy trong đầu như có tiếng dây đàn đứt "phựt" một cái, thân thể đã nhanh nhẹn quỳ rạp xuống đất. Y dùng thanh âm kích động run rẩy nói: "Bệ hạ! Thần, thần muốn vào hậu cung của người!!!!!!!!"

Lời này vừa nói ra, thân ảnh tròn trịa bên cạnh Úc Tu Cẩm kịch liệt run rẩy, Tĩnh vương đứng cạnh Lê Tứ Cửu cũng lảo đảo một chút. Ngay tức khắc, Thái Hòa điện chìm trong sự tĩnh lặng chết chóc.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán Lê Tứ Cửu.

Gay rồi.

Kế hoạch của y vốn là muốn thiết lập mối quan hệ tốt với Úc Tu Cẩm, trở thành bằng hữu, sau đó nói ngon nói ngọt rồi mới nhắc đến thỉnh cầu nhập cung. Ai ngờ được chỉ mới kích động một chốc đã trực tiếp nói ra hết suy nghĩ trong đầu.

Lê Tứ Cửu quỳ rạp trên đất bắt đầu giả chết, cảm thấy bản thân có bao nhiêu mặt mũi cũng đều mất sạch.

Ước chừng không đến nửa canh giờ, cả kinh thành đều biết chuyện này.

Lê Tứ Cửu tuyệt vọng suy tính, y nên đâm đầu vào cột hay tạo phản ngay tại chỗ thì sẽ đỡ quê hơn nhỉ?

Quỳ giữa một đám văn võ bá quan đang trừng mắt ngơ ngác, Lê Tứ Cửu tâm như tro tàn, lại nghe thấy Úc Tu Cẩm nói: "Được."

....C...cái gì? Được? Được là ý gì?

Không biết có phải là do ảo giác của Lê Tứ Cửu hay không, Thái Hòa điện vốn đã yên tĩnh nay lại càng yên tĩnh hơn. Trong bầu không khí im lặng chết chóc này, giọng nói của Úc Tu Cẩm vẫn rất vững vàng: "Hóa ra tướng quân không chỉ muốn dốc sức vì trẫm trên chiến trường, mà còn nguyện ý phân ưu vì trẫm chốn hậu cung, tướng quân quả thật có tâm."

Dáng người màu tím kia lại run rẩy thêm chút nữa, thân hình tròn như quả bóng run rẩy rùng mình đến mức chỉ còn lại tàn ảnh. Úc Tu Cẩm không để ý đến ánh mắt kinh hãi mà mọi người nhìn hắn, ngón tay thon dài gõ lên hai chiếc đầu rồng trên long ỷ, lại nói thêm một câu: "Vừa hay phủ đệ của tướng quân vẫn chưa hoàn thiện, nếu tướng quân không có chỗ ở, chi bằng đêm nay tiến cung đi"

--------------------