Chương 4: Vào hậu cung

Uyển Chi là cung nữ trong cung

Nàng tiến cung làm cung nữ năm mười hai tuổi, năm mười lăm tuổi bởi vì tâm tư tinh tế cẩn thận nên được an bài hầu hạ bên cạnh Úc Tu Cẩm, lúc đó Úc Tu Cẩm vẫn còn là thái tử, nàng hầu hạ Úc Tu Cẩm đến nay mười năm chưa từng cậy quyền lên mặt nên Úc Tu Cẩm tương đối tin tưởng nàng.

Một năm trước Úc Tu Cẩm phái nàng đến cung Hoàng chiêu nghi, Uyển Chi vốn tưởng rằng nàng cứ như vậy hầu hạ Hoàng chiêu nghi cho đến khi xuất cung, thế nhưng không ngờ rằng nửa tháng trước hoàng đế lại phái nàng đến Cẩm Thốc cung hoang sơ vắng vẻ, không một bóng người, còn bí mật sai nàng mua thêm nhiều vật dụng sinh hoạt, dọn dẹp Cẩm Thốc cung thành nơi sẵn sàng để ở.

Uyển Chi còn mơ mộng rằng Úc Tu Cẩm đã thích nữ tử nhà nào rồi, Cẩm Thốc cung này là để chuẩn bị cho nữ tử đó. Nửa tháng này Uyển Chi vẫn não bổ câu chuyện ái tình giữa Úc Tu Cẩm và vị cô nương chưa biết tên đó. Mãi cho đến vừa nãy, Thường Thuận Hải phái một tiểu thái giám chạy vội qua đây nói cho nàng biết: "Mau chuẩn bị đi, Cẩm Thốc cung sắp có người vào ở rồi!"

"Đột ngột vậy sao? Sao không báo trước một tiếng, Uyển Chi hiếu kỳ hỏi: "Là nữ tử nhà nào đấy?"

Tiểu thái giám ho một cái: "Không phải nữ tử mà là một nam nhân"

Hả???

Tiểu thái giám lại ho khan: "Là Lê tướng quân......"

Lê...Lê tướng quân? Là cái vị lập nên vô số chiến công, hôm nay mới vừa hồi kinh đó hả????!!!!

Nhìn thấy tiểu thái giám gật đầu, Uyển Chi kinh hãi tới mức xé rách luôn cả chiếc khăn tay của mình.

Tiêu thái giám kinh ngạc cũng đâu có kém Uyển Chi, hắn trướng đỏ cả mặt, lắp bắp nói: "Bệ hạ nói tối nay vị kia sẽ chuyển đến Cẩm Thốc cung, nên là cô cô người nhớ ăn vận cho Lê tướng....Lê công tử đẹp mắt một chút, giống....giống như mấy người Hoàng chiêu nghi lúc tiến cung đêm đầu tiên ấy........"

Sau khi tiểu thái giám đi rồi, Uyển Chi bấu vào hổ khẩu của mình, cưỡng chế bản thân trấn định lại.

Nàng đi pha một ấm trà, đang đợi đến lúc nghênh tiếp thì thấy có người từ khúc ngoặc đi tới. Người đi phía trước dáng dấp rất cao, một thân giáp bạc, eo thon chân dài, bước chân sải rộng, tư thế uy phong, chỉ trong chốc lát đã đến chỗ Uyển Chi.

Uyển Chi nghe thấy một giọng nói run rẩy: "Công....công tử, nơi đây chính là Cẩm Thốc cung."

Nam nhân đứng trước mặt nàng liền nói: "Đa tạ"

Không giống như âm thanh có phần bén nhọn của thái giám, giọng nói này nơi trầm, nhu hòa, lại mang theo chút ý cười.

Uyển Chi hành lễ: "Nô tỳ Uyển Chi, thỉnh an công tử"

Lê Tứ Cửu đáp: ".....mau đứng lên đi"

Uyển Chi nói: "Mời công tử đi theo nô tỳ"

Nàng đưa Lê Tứ Cửu vào Cẩm Thốc cung, để Lê Tứ Cửu ngồi trước bàn trang điểm, run rẩy bắt đầu sửa soạn cho Lê Tứ Cửu, trong lúc căng thẳng nàng làm đứt hai sợi tóc của Lê Tứ Cửu, bị dọa tới mức nước mắt sắp trào ra, may mắn là Lê Tứ Cửu không hề để ý.

........Trên thực tế, Lê Tứ Cửu đang thả hồn theo mây.

Từ lúc Úc Tu Cẩm đồng ý thỉnh cầu nhập cung xong y vẫn luôn hoang mang, rất ngờ vực. Y không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này, chỉ mới vừa nãy thôi y nhéo lòng bàn tay không dưới mười lần, lần nào cũng đau gần chết, điều này cũng nói rõ rằng y không phải đang nằm mơ.

Cho nên, tại sao Úc Tu Cẩm lại đồng ý thỉnh cầu tiến cung của y? Còn trực tiếp an bài y vào cung nữa chứ.

Hệ thống: [Nói không chừng là do ngươi đẹp đấy]

Lê Tứ Cửu đáp lại nó: [Lẽ nào chỉ vì ta đẹp thôi mà Úc Tu Cẩm lại trực tiếp để ta tiến cung sao? Có vội vàng quá không?]

Hệ thống lại không quá để tâm chuyện này: [Có lẽ tiểu hoàng đế là một tên....hôn quân]

Lê Tứ Cửu siết chặt nắm đấm: [Nếu sớm biết tiểu hoàng đế là một tên hôn quân ta đã không chạy đến biên quan rồi! Ta đánh trận ròng rã năm năm——là năm năm đóooooo! Sinh mệnh trên tay ta cộng lại có thể đè chết tiểu hoàng đế, ai mà biết hắn thế mà lại thích khuôn mặt của ta chứ!]

Hệ thống trấn an Lê Tứ Cửu: [Hôn quân, đối với chúng ta mà nói không chừng lại là chuyện tốt!]

Lê Tứ Cửu ngũ vị tạp trần.

Năm năm trước, Lê Tứ Cửu hai mươi tuổi, là một sinh viên đại học năm 3. Hôm đó y vừa tham gia trận chung kết giải đấu bắn cung, giành được giải nhất, đang muốn tìm chỗ nào ăn một bữa thịt nướng chúc mừng một chút thì nghe bên cạnh phát ra một tiếng "bụp"

Thành phố mà Lê Tứ Cửu ở toàn là sông nước, y còn tưởng rằng là đứa trẻ nào ném cục đá xuống sông nên quay đầu nhìn một cái. Thế mà lại thấy một bé trai mặt đầy hoảng loạn, đang thống khổ vùng vẫy trong nước. Lê Tứ Cửu không kịp suy nghĩ đã vứt cung tên và giày qua một bên, bám chặt vào cầu rồi rồi trèo qua sau đó lao xuống nước không chút do dự.