Chương 5: Nỗi khổ tâm của hệ thống

Lê Tứ Cửu biết bơi nhưng lại không thạo kỹ năng bơi.

Y dùng hết sức mình kéo cậu bé đang không ngừng vùng vẫy kia vào bờ, bản thân thì không còn nổi sức lực để lên bờ. Lê Tứ Cửu chìm trong dòng nước sông lạnh như băng, tuyệt vọng nhắm mắt lại, cảm nhận cái chết đang dần ập đến.

Một giọng nói trong trẻo lại có chút kỳ quái đột nhiên truyền đến trong đầu y vô cùng rõ ràng [Xin chào, ta là, hệ thống. Ta có thể giúp ngươi, tiếp tục sống, ngươi có muốn, trói buộc với ta không?]

Lê Tứ Cửu đã bước một chân vào quỷ môn quan, nghe vậy trong lòng không chút do dự gào lên đồng ý.

Đợi đến khi Lê Tứ Cửu mở mắt lần nữa đã phát hiện bản thân đang ướt sũng nằm trong một con hẻm tối tăm ẩm mốc, xung quanh còn có mùi hôi hám. Y vịn vào bức tường phủ kín rêu xanh đứng dậy, vừa vắt nước trên quần áo của chính mình vừa ngơ ngác nhìn người trên đường mặc trang phục cổ xưa.

[Ngươi tỉnh rồi]

Âm thanh trong trẻo vang lên trong đầu thiếu chút nữa dọa Lê Tứ Cửu nhảy dựng cả lên đồng thời cũng nhớ ra chuyện xảy ra trước khi mất đi ý thức. Y ngập ngừng dò hỏi: [Ngươi là hệ thống trong truyền thuyết đó hả?]

Hệ thống nói: [Đúng vậy, ta là hệ thống yêu phi số 1000815]

Nó dừng, rồi lại nói: [Mà ngươi, chính là kí chủ, đầu tiên của ta, đó nha]

Âm thanh của hệ thống có chút lắp bắp, ngữ điệu cũng rất ngang khiến cho Lê Tứ Cửu có cảm giác như người máy mới tập nói. Cho dù là như thế, Lê Tứ Cửu vẫn nghe ra được chút nịnh nọt lấy lòng từ trong ngữ khí của nó.

Lê Tứ Cửu nhận ra có gì đó không ổn: [Khoan....hệ thống yêu phi? Là làm cái gì đấy?]

Hệ thống càng ra sức lấy lòng: [Đúng vậy, có thể thông qua sự sủng ái của hoàng đế, làm loạn hậu cung, trở thành yêu phi, kiếm giá trị sủng ái, đi đến đỉnh cao nhân sinh, nhaaaa]

[Hóa ra là thế] Lê Tứ Cửu chống tay lên hông suy nghĩ một hồi: "Nhưng mà ngươi có nhận thấy không, ta là đàn ông]

Lê Tứ Cửu vừa nói xong, giây tiếp theo hệ thống trong đầu bắt đầu khóc oa oa.

Hệ thống: [Nam...ta đương nhiên, biết chứ, ngươi là nam nhân! Nhưng mà.....mấy em gái bây giờ, không có người nào....hức, không có người nào nguyện ý, trói buộc, cùng với ta.....huhuhu......]

Hệ thống gào khóc kể về thân thế của chính mình.

Mấy năm nay, với sự phổ biến rộng rãi của tri thức cùng với sự thức tỉnh sức mạnh của phái nữ, ngày càng nhiều cô gái nhận thức được cuộc sống hậu cung vốn không hề hào nhoáng lấp lánh như trong tiểu thuyết miêu tả mà ngược lại còn là một loại kìm hãm và áp bức phụ nữ.

Căn cứ theo lời hệ thống thuật lại, nó là một du hồn không có kí ức bị kéo đi làm hệ thống, thu thập đủ giá trị sủng ái xong liền có thể đi đầu thai chuyển thế. Hệ thống chiếu theo kinh nghiệm mà tiền bối truyền thụ lại, canh bên bờ hồ và đường lớn, lảng vảng mấy chỗ có độ nguy hiểm cao. Nhưng mà mấy em gái chết thảm kia tình nguyện chết quách luôn cho xong chứ cũng không muốn trói buộc chung với nó để tham gia cung đấu.

Hệ thống cũng tuyệt vọng lắm mới tìm đến Lê Tứ Cửu.

Hệ thống nức nở nói: [Ngươi, người là người đầu tiên, nguyện ý trói buộc với ta, cảm ơn ngươi, người tốt]

Lê Tứ Cửu nghe được thì khá xúc động, hệ thống này bất quá cũng chỉ là một nô ɭệ tư bản đáng thương muốn nghỉ hưu sớm mà thôi. Lê Tứ Cửu nói: [Ngươi cũng không cần cảm ơn ta, hai người chúng ta coi như là tương trợ lẫn nhau...nếu ngươi đã giúp ta tiếp tục sống thế thì ta cũng giúp ngươi. Không phải chỉ là tiến cung, trở thành phi tử thôi sao, có gì đâu mà khó chứ?]

Hệ thống kích động nói: [Thật...thật hả? Ngươi tính làm thế nào?]

Lê Tứ Cửu dùng bộ óc thông minh tuyệt đỉnh của mình nghĩ ra một kế sách hoàn mỹ.

Y hiện tại chỉ là thường dân, khẳng định là không có cơ hội tiếp xúc với hoàng đế, cho nên phải trở thành một kẻ hữu dụng. Phải trở thành trụ cột nước nhà, phải để hoàng đế chủ động triệu kiến y.

Y lưu lạc đến biên cảnh, báo danh tòng quân, nỗ lực thể hiện bản thân, lập nên vô số chiến công, rốt cục lão tướng quân cũng để mắt đến, y liền trở thành tâm phúc của lão. Lão tướng quân tuổi tác đã cao, lại yêu quý người tài như Lê Tứ Cửu nên một năm trước dâng tấu lên Úc Tu Cẩm, để Lê Tứ Cửu thay lão trở thành tướng quân.

Mọi thứ đều tiến hành thuận lợi theo như kế hoạch của Lê Tứ Cửu, trừ việc mỗi tối hệ thống cứ run rẩy lải nhải: [Tại sao? Rốt cục, là, tại sao! Chúng ta sẽ, ra chiến trường! Rốt cục, là, tại sao! Ngươi không có trở thành, yêu phi, mà lại làm, đại tướng quân!!!]

Lê Tứ Cửu lười để ý đến cái hệ thống nói chuyện cũng lắp bắp này, cũng không thèm giải thích cho nó cái gì mà dũng cảm gan dạ, cái gì mà nhìn xa trông rộng.

Nhưng mà y càng không ngờ tới, bản thân dũng cảm liều mạng năm năm, mưu tính sâu xa năm năm, kết quả Úc Tu Cẩm lại là một nam nhân thiển cận chỉ nhìn mặt!!

Y rất là tức giận nha!

____________________________